Một đống tài liệu được nén gọn trong file truyền đi khắp internet chỉ trong tích tắc, tựa như hạt nhân được kích hoạt, gây nổ mạnh trong thế giới ảo.
Phải đến hai giờ sáng, Chúc An Sinh mới phát hiện ra chuyện đó. Giờ thì file nén đã gây ra một trận sóng to gió lớn trải khắp thế giới. Thế nên, cô chưa cần mở file xem nội dung đã biết nội dung rồi. Phó Cổ Minh phanh phui sự thật liên quan đến tổ chức Angel.
Giây phút ấy, bí ẩn cất giấu hàng trăm năm, kể cả tổ chức biến thái có bị hủy diệt thì tất cả cũng lộ hết.
Áng chừng cô phải mất ba tiếng mới xem hết tài liệu được nén trong file. Đấy là cô mới chỉ xem những thông tin cơ bản mình cần biết về tổ chức Angel, chưa đọc kỹ mấy chi tiết nhỏ nhặt.
Xem xong, Chúc An Sinh đi thay quần áo. Nãy mồ hôi lạnh túa ra làm quần áo cô nhớp nháp khó chịu.
Đúng vậy! Dù từng biết qua qua nội dung được nhắc đến trong file nén nhưng đến lúc được đọc tài liệu hệ thống tuần tự từ đầu đến cuối, cô vẫn bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Phó Cổ Minh đã chỉnh sửa tư liệu về tổ chức Angel rất cặn kẽ, quá trình lịch sử rất rõ ràng. Không chỉ vậy, hắn còn minh chứng bằng rất nhiều ảnh chụp và chứng cứ, cứ mỗi một thành viên của tổ chức được nêu tên sẽ đi kèm với ảnh và đôi nét thông tin cá nhân. Thêm nữa, dưới thông tin của từng người, hắn đề thêm vài chứng cứ phạm tội. Bất cứ ai trong họ, đều là tên sát nhân hung ác trên thế giới.
Rốt cuộc Phó Cổ Minh muốn làm gì? Đọc hết đống tài liệu rồi, Chúc An Sinh giật mình chợt nghĩ.
Đến cô sau khi đọc xong còn khó giữ nổi bình tĩnh nữa là người khác. Chúc An Sinh tin chắc rằng sẽ có rất nhiều người vì lòng hiếu kỳ mà đọc hết, xong lại phải yêu cầu sự can thiệp của bác sĩ tâm lý.
Chẳng lẽ mục đích của Phó Cổ Minh là hù dọa người bình thường? Tạm thời cô không hiểu ý đồ của hắn.
Nhưng cô tự hiểu, giờ không một ai có thể ngăn cản bí mật rợn người này bị truyền ra ngoài.
Quả nhiên, “thế giới phẳng” internet nhanh chóng bị kích nổ. Vô số vụ án treo trên thế giới tuyên bố đã phá án. Rất nhiều ngạc nhiên phát hiện, hóa ra bên cạnh mình từng có một nhân vật kinh khủng như vậy sinh sống.
Bảy giờ sáng, cô tắt phụt TV đang đưa tin khẩn cấp, rời khỏi khách sạn. Ngoài đường, ai ai cũng chúi mũi vào điện thoại, Chúc An Sinh trở thành kẻ kỳ quái duy nhất không cúi đầu.
Quá hơn nữa phải kể đến lúc Chúc An Sinh định đến nhà hàng gần đó ăn sáng. Nhưng đi chưa được 100 mét, cô đã gặp đến ba người đứng chống tường nôn mửa, họ thành công làm cô mất hứng ăn uống.
Mất hứng, nhưng vì sự sống, cô không thể không vào nhà hàng. Sau khi gọi một phần sandwich và cốc café, Chúc An Sinh chọn một góc ngồi xuống.
Ăn được nửa cái sandwich, Chúc An Sinh trông thấy một ngọn lửa đỏ rực.
Người nọ ngồi luôn xuống ghế đối diện Chúc An Sinh, đưa cho cô món đồ được che kín như bưng bằng tấm vải đen.
Kiểm tra đồ sau tấm vải đen xong, Chúc An Sinh đưa cho người nọ bức thư.
“Trong này toàn là những lời tôi muốn nói với Trì Trừng.” Chúc An Sinh chớp chớp mắt nói, nhớ lại tối qua mình đã phải khó khăn thế nào mới viết xong bức thư này.
“Thế thôi à?” Người nọ nhận lấy thư của cô, có vẻ bất mãn: “Đến cơ hội tạm biệt cô cũng luyến tiếc, không muốn cho Trì Trừng?”
Chúc An Sinh mỉm cười, hơi cúi đầu, hồi tưởng lại từng quãng thời gian ở chung với Trì Trừng.
“Tôi sợ, mình luyến tiếc.”
**
Hai tiếng sau, ID tên “Đấng Cứu Thế” bỗng xuất hiện trên diễn đàn lớn nhất thế giới. Vừa nhìn tên ID, Chúc An Sinh đã biết ngay người dùng là hắn. Bởi vì trên trang của tài khoản đấy, đăng toàn di ảnh của các thành viên tổ chức Angel.
Các thành viên của tổ chức Angel đều ăn mặc sạch sẽ, tinh tươm nằm trong quan tài. Trước ngực bọn họ đặt nhánh hoa tỏi trời tọa. Ảnh kiểu này, ngoài Phó Cổ Minh ra, còn ai chụp nữa?
Quả nhiên, “Đấng Cứu Thế” xuất hiện không lâu, Chúc An Sinh đã nhận được cuộc gọi từ Phó Cổ Minh.
“Thấy kiệt tác của tôi rồi chứ?” Phó Cổ Minh hưng phấn nói với Chúc An Sinh qua điện thoại.
“Không ngờ anh lại ấu trĩ như vậy. Hóa ra anh vẫn luôn coi mình là đấng cứu thế?” Chúc An Sinh cố ý cười mỉa.
“Cô thấy trên thế giới này có gì đáng cứu vớt không?” Phó Cổ Minh không tức giận, kiên nhẫn hỏi.
“Phải nhỉ? Anh coi họ như con kiến dùng chân cũng có thể dẫm chết cơ mà, thậm chí còn khinh thường không thèm dẫm. Chỉ số hấp dẫn của bọn họ không bằng cả động vật cấp thấp trong mắt anh, đúng chứ?”
“Cô rất hiểu tôi. Chúng ta nhất định sẽ trở thành đồng đội tốt của nhau.” Phó Cổ Minh vui vẻ nói: “Có điều, những con kiến sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ coi tôi là đấng cứu thế thật đấy. Cô tin không?”
Chúc An Sinh nghẹn họng, xem lại bài đăng và bình luận phía dưới. Phó Cổ Minh đúng thật.
“Thấy chưa An Sinh? Trước đó cô nỗ lực bảo vệ thế giới ngu xuẩn như thế đấy, chẳng lẽ cô nguyện ý sống cuộc đời tạm bợ?”
Chúc An Sinh không nói gì, Phó Cổ Minh cũng lặng thinh. Bởi hắn hiểu, sự im lặng của cô là câu trả lời tốt nhất.
“An Sinh, tôi sẽ rời khỏi New York trước bốn giờ chiều nay. Tôi hi vọng cô có thể rời đi cùng tôi luôn.”
“Bốn giờ? Vậy giờ tôi phải đi tìm anh à?” Chúc An Sinh bật cười.
“Giờ tôi còn cuộc họp. Nhưng, cô chớ sốt ruột, cũng không cần lo lắng điều gì cả. Tôi đã chuẩn bị một trò hay dành riêng cho cô, chắc chắn cô sẽ rất hưởng thụ.”
“Trò hay?”
Phó Cổ Minh đắc ý mỉm cười: “Giờ cô mau đến đài quan sát trên tòa lâu đài ở công viên X(1) đi. Trò hay rất nhanh sẽ mở màn.”
(1)Trong bản raw thì font chữ tên công viên bị lỗi, chỉ có ô vuông trống. Vậy nên mình tạm để là X nhé.
“Có thể tiết lộ cho tôi chút về nội dung màn kịch không?” Chúc An Sinh tò mò hỏi.
“Đó là một vụ mưu sát cực kỳ hoàn mỹ.”
Câu cuối cùng của Phó Cổ Minh làm Chúc An Sinh nín thở.
Vụ mưu sát hoàn mỹ? Thật ư?
“Anh nghĩ, tôi sẽ trơ mắt nhìn anh giết người à?” Cô hiếu kỳ hỏi. Phó Cổ Minh nói trước cho cô biết như vậy, nếu cô cản vụ mưu sát này lại thì làm sao.
“Đừng hiểu lầm. Bởi vì tôi không phải hung thủ.”
Nghe vậy, Chúc An Sinh rùng mình. Song, do quá tò mò nên cô đứng ven đường vẫy một chiếc taxi.
Trên đường đến công viên ở trung tâm, Chúc An Sinh lại nghe được tin liên quan đến bài đăng của Phó Cổ Minh.
“Cô gái, cô biết chuyện này không?”
Tài xế nghe xong đoạn tin phát trên radio, hớn hở quay qua bắt chuyện với Chúc An Sinh.
“Bất ngờ thật đấy. Ở thành phố New York có đến sáu tên sát thủ liên hoàn. May thay bọn họ chết cả rồi. Vị “Đấng Cứu Thế” kia quả là anh hùng.”
Tầm mắt Chúc An Sinh ngưng trên người tài xế, trầm tư suy ngẫm.
“Ông không nghĩ tên ‘Đấng Cứu Thế’coi trời bằng vung quá sao? Tuy mục tiêu của anh ta toàn sát thủ liên hoàn nhưng anh ta cũng là một tên tội phạm, đang vi phạm pháp luật.”
“Pháp luật? Thứ này mà dùng được, thì sao trước kia tên sát thủ liên hoàn không bị bắt?” Tài xế khinh thường nói lại Chúc An Sinh.
“Cho nên, ông vẫn coi một tên vi phạm pháp luật, coi trời bằng vung là anh hùng?” Chúc An Sinh nghiêm túc hỏi.
Hình như tài xế đã bị Chúc An Sinh chọc giận, nghĩ đầu óc cô có vấn đề: “Giết tội phạm thì sao chứ? Giết tội phạm, bảo vệ được người dân, thì đó chính là đấng cứu thế! Hay là chúng tôi phải dựa vào một đám cảnh sát phế vật?”
Vừa dứt miệng mấy lời khẳng khái chính trực, tài xế như ngộ ra điều gì, hoảng hốt nhỏ giọng nói: “Cơ mà, cô không phải cảnh sát chứ?”
Chúc An Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, kết thúc cuộc trò chuyện với tài xế.
Sau hai mươi phút ngồi xe, Chúc An Sinh tới công viên trung tâm. Nhưng điểm đến cuối của cô lại là đài quan sát trên lâu đài nên cô phải tốn thêm mười mấy phút đi bộ nữa mới tới đích.
Leo lên cầu thang hình xoắn ốc, Chúc An Sinh đến với đài quan sát trên mái nhà.
Nơi này là nơi cao nhất của công viên trung tâm thành phố New York, từ đây có thể trông xa xa, bao trọn cảnh quan của công viên.
Chúc An Sinh thấy rất nhiều người qua lại bên dưới. Có du khách, có người đến chạy bộ ghé nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng, cô chẳng thấy chút manh mối nào liên quan tới vụ mưu sát. Thứ duy nhất khiến cô nhìn nhiều hơn một lần là người nghệ sĩ đang tạo hình trên mặt cỏ.
Người nghệ sĩ hóa thân thành Chúa Jesus bị cột vào cây thánh giá, thu hút rất nhiều người qua đường vây xem. Có điều, ở công viên trung tâm có kha khá nghệ sĩ như vậy nên cô chẳng lấy gì làm lạ.
Hay, Phó Cổ Minh trêu mình? Chúc An Sinh nghi hoặc rút di động ra, tính chất vấn Phó Cổ Minh thì thấy có tin nhắn nhảy lên.
Chúc An Sinh ngẩn người, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, cuối cùng mới xác nhận Chúa Jesus ở đây nhắc đến chính là “tượng” Chúa mình thấy.
Đọc tin nhắn xong, Chúc An Sinh sởn tóc gáy, nổi da gà.
Hóa ra, mười phút trước, Phó Cổ Minh đã đăng tin tức mới.
Căn cứ theo sự thẳng thắn của hắn, hắn bắt “cha xứ” của Thánh Điện giáo rồi nhưng chưa ra tay giết chết bởi cảm thấy người này tội ác tày trời! Giờ hắn buộc “cha xứ” Thánh Điện giáo ở công viên trung tâm, để cho người đời đến tiến hành thẩm vấn tên ác ma này.
Phần cuối, Phó Cổ Minh không chỉ ghi kỹ càng địa chỉ mà còn đính kèm tấm ảnh chụp “cha xứ” dưới bài đăng.
Xem xong, Chúc An Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện điểm bất thường… rất nhiều người đang kéo đến chỗ “cha xứ”.
Chúc An Sinh sợ hãi bịt kín miệng mình. Giờ thì cô hiểu “vụ mưu sát hoàn mỹ” Phó Cổ Minh nói là có ý gì rồi.
Cô muốn ngăn bi kịch diễn ra nhưng đã quá muộn. Cô và bãi cỏ kia bị ngăn cách bởi hồ nước!
Chuông điện thoại réo vang, cô nghe thấy tuyên ngôn thắng lợi của hắn: “Thấy chưa? Đây là thế giới chân thật.”
Đã thấy! Đấy giống như một bữa tiệc thịnh soạn, một cuộc vui sa đọa.
Người thứ nhất cầm dao găm lên, đâm thẳng vào bụng “cha xứ” như đang tàn phá một nhành hoa.
Người thứ hai rút dao ra, đâm tiếp vào ngực “cha xứ”.
Người thứ ba rút dao…