Amanda Willy suy nghĩ rất nhiều về việc đáp án đó. Nhưng đến cuối cùng, cô do dự.
Hôm đó, sau giờ tan học, Amanda Willy giữ mấy đứa trẻ nghịch ngợm hay trêu mình nhất lại để dạy dỗ. Tuy trường học chưa cho ra được kết quả chính xác, ai là người đã khiến cô sảy thai nhưng lòng Amanda Willy đã có đáp án.
Chẳng qua, Amanda Willy vẫn hơi do dự trước giây phút trút thuốc độc.
Amanda Willy nhớ đến chồng mình. Khi còn sống, anh ấy rất thích trẻ con. Một người thiện lương như anh ấy, nếu còn tồn tại trên cõi đời này, chắc chắn sẽ ngăn cản mình.
“Amanda.”
Giọng nói non nớt vang lên trong giây phút cô đang lưỡng lự. Nhìn về phía truyền đến âm thanh, Amanda Willy thấy một bóng hình nhỏ bé đứng trước cửa văn phòng.
“Nolan?”
Amanda Willy gọi tên cậu bé.
Vì Nolan đến, Amanda Willy đành giấu nhẹm lọ thuốc độc đi. Trước mặt cô là một đĩa đựng toàn những chiếc bánh cookie ngon miệng.
“Nolan, sao em lại tới đây?”
Nolan rụt rè bước đến bên cạnh Amanda Willy. Cô lấy làm kỳ quái nhìn cậu, không hiểu sao giờ này rồi mà chưa về nhà.
“Cô Amanda ơi, cô đã khỏe hơn chưa?”
Được Nolan quan tâm, Amanda Willy rất cảm động. Cậu bé lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, là đứa trẻ mà cô thích nhất trong đám học sinh.
“Yên tâm đi, cô khỏe rồi. Sao em chưa về nhà thế?” Amanda Willy thương yêu xoa xoa mái tóc Nolan.
“Cô Amanda, nếu em mắc lỗi, cô có tha thứ cho em không?”
Nolan nói mà nước mắt lăn dài từ đôi mắt to tròn xuống, tay đang vuốt ve cậu của Amanda Willy cũng khựng giữa không trung.
“Em mắc lỗi?”
Amanda Willy ngập ngừng quan sát Nolan. Cậu bé có dáng vẻ mà cô thích nhất, nhỏ nhắn, vô tư không vướng bụi trần như một viên đá quý trong suốt.
“Xin lỗi cô Amanda ạ! Em không biết cô sẽ chảy nhiều máu như thế, em không biết thật đấy!”
Nolan lắc đầu không ngừng, nước mắt rơi xuống liên tục từng giọt như những hạt ngọc trai bị đứt khỏi dây chuyền. Cuối cùng, nó hòa cùng với bụi đất.
“Nolan, em nói gì thế?”
Amanda Willy cho rằng mình gặp ảo giác. Người đứng trước mặt cô là Nolan cơ mà, người nghe lời nhất như Nolan sao có thể bày ra trò đùa dai thế được?
“Em xin lỗi mà, cô Amanda ơi, em chỉ muốn bọn họ chấp nhận em thôi. Em thật sự muốn kết bạn với các bạn ấy. Nhưng em không ngờ mấy hạt bi trong suốt như pha lê ấy lại làm cô chảy nhiều máu.”
Amanda Willy không cách nào hình dung được tâm trạng mình. Có nằm mơ cô cũng không ngờ người hại mình sảy thai lại là Nolan.
Trường đã tan học từ rất sớm. Ngoài Amanda Willy còn ở lại để phê bình học sinh thì trường chẳng còn mấy ai, vắng hoe. Giờ trong văn phòng cũng chỉ có mỗi cô và Nolan.
Đúng thế! Nơi này chỉ có cô và Nolan!
Amanda Willy chăm chú quan sát cậu bé trước mặt. Cậu là đứa trẻ cô yêu thích nhất, là cậu học trò nghe lời nhất, đồng thời cũng là hung thủ giết chết con cô.
Tại sao? Chỉ vì muốn được làm bạn với lũ học sinh ác độc đó thôi à? Amanda Willy không tài nào chấp nhận nổi lý do này.
Giết nó!
Trong đầu Amanda có một âm thanh đã nói thế.
Đúng vậy! Nơi này chỉ có cô và Nolan, giờ cô mà giết thì chẳng ai hay.
Amanda Willy chậm rãi vươn tay ra, nhắm vào phần cổ yếu ớt của Nolan.
Nhưng Amanda vừa vươn tay, giây sau Nolan đã nhào vào lòng cô. Hóa ra, Nolan tưởng cô định ôm mình.
“Amanda, em xin lỗi cô…”
Nolan nhào vào lòng Amanda Willy mà khóc nức nở. Sau đó thì cô không tự chủ được mà ôm cậu.
“Nolan, em là một đứa trẻ ngoan. Có điều, cô hi vọng từ nay về sau em hiểu rằng, biết lỗi và sửa là tốt, nhưng vĩnh viễn không được làm tổn thương một người lương thiện khác.”
**
Trì Trừng phải thừa nhận, lúc nghe Amanda Willy kể lại, rất nhiều lần tim anh như bị bóp nghẹt. Đến cuối, khi biết cô không giết Nolan, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ Trì Trừng căng thẳng mà Nicole Chez cũng vậy. Biết Amanda Willy thiếu chút nữa thì hạ độc vào bánh cookie, lòng bàn tay cô ta túa mồ hôi. May thay, giây cuối Amanda đã khôi phục lý trí.
Ở đây, người duy nhất không có hứng thú với câu chuyện xưa của cô chỉ có Max Copeland. Hắn rất giống một sản phẩm máy móc không có tình cảm, cứ ngồi đó lạnh nhạt rót rượu.
“Nếu cô không xuống tay Nolan, vậy vì sao cô lại bước vào lâu đài cổ?”
Mặc dù Trì Trừng rất vui vì Amanda Willy không xúc động giết chết Nolan nhưng vấn đề kia khiến anh rất khó hiểu.
“Trì Trừng tiên sinh còn nhớ câu hỏi vừa rồi không? Anh đã hỏi chồng và em chồng tôi chết như thế nào đấy.” Amanda tiếp tục kể chuyện, ánh mắt ảm đạm khiến người khác đau lòng.
“Chồng tôi qua đời khoảng một tháng, tôi phát hiện mình mang thai. Đứa bé ấy không chỉ trở thành niềm hi vọng của tôi mà còn là chỗ gửi gắm niềm tin của em chồng Ruth. Nhưng chỉ thêm một tháng nữa trôi qua thôi, cuộc sống của chúng tôi lại rơi vào tối tăm. Tôi không ngờ, ba tháng sau, cảnh sát phát hiện ra thi thể của Ruth.”
“Cô ấy tự sát?” Trì Trừng đau lòng hỏi.
“Không.”
Amanda Willy trả lời bằng giọng điệu rất dứt khoát. Giây phút ấy, ánh mắt cô bỗng chuyển sang lạnh tanh. Cô hơi nghiêng người, nhìn về phía Max Copeland giữ im lặng nãy giờ.
“Cô ấy bị năm tên lưu manh đầu đường xó chợ hiếp xong giết.”
Bầu không khí trong phòng ăn vì câu của Amanda Willy mà ngưng trọng.
Trì Trừng chú ý đến cái nhìn của cô hướng về phía Max Copeland. Anh lấy làm khó hiểu. Max Copeland hình như đâu liên quan gì đến bọn lưu manh đầu đường xó chợ mà Amanda Willy nói. Sao cô ấy lại nhìn hắn như vậy?
“Cảnh sát điều tra suốt hai tuần liên nhưng mãi chẳng xác định được hung thủ thực sự. Mãi cho đến khi tôi nhận được một bức thư.”
“Bức thư?” Nghe vậy, Trì Trừng rùng mình: “Thư về gì?”
“Một danh sách thâu tóm hết những người đã làm tổn thương Ruth.”
**
Sau khi nhận được thư, Amanda Willy lâm vào trạng thái khủng hoảng. Tiếp đó, suy nghĩ báo thù đã lấn áp cả cơn sợ hãi.
Có người ở lại giám sát cô thì sao chứ? Đến nước này, Amanda Willy không quan tâm gì nữa. Mỗi giây mỗi phút cô đều như bị giày vò dưới địa ngục. Chỉ cần được báo thù, cô sẽ mặc kệ tất cả.
Đã có một lần xảy ra việc ngoài ý muốn nên lần này, trước khi ra tay, Amanda Willy đã điều tra tường tận.
Gia đình Amanda Willy ở Chicago còn Ruth thì bị giết ở Oakland. Cô không hiểu tại sao Ruth lại muốn đến nơi đó nhưng một thân một mình cô không thể cán đán việc điều tra hung thủ ở Oakland. Cho nên, cô thuê thám tử.
Căn cứ theo những gì thám tử điều tra, Amanda Willy xác định được, đám người đã giết hại Ruth là những tên côn đồ có tiếng. Bởi vậy, cô phong tỏa được mục tiêu.
Amanda Willy không quản ngày đêm luyện tập ở sân bắn một tuần. Hoàn thành khóa huấn luyện, cô một mình xác hành lý đến Oakland.
Đêm ở Oakland, Amanda Willy là một trong số ít những cô gái dám đi một mình ngoài đường.
Nhưng, chẳng ai ngờ được, cô gái nhìn thì gầy yếu này lại mang theo một khẩu súng lục M1911.
Amanda Willy đi đến chỗ phát hiện thi thể Ruth trước. Lúc cảnh sát liên lạc với cô, cô từng đến đây một lần cùng họ.
Cô đặt một bông hoa bách hợp xuống nền xi măng, nơi Ruth từng ngã xuống. Đó là loài hoa mà Ruth yêu nhất.
Tỏ lòng thương tiếc Ruth xong. Amanda Willy tìm đến địa điểm được ghi trong lá thư. Căn cứ theo thông tin được ghi trong thư, đêm nào năm người kia cũng tụ họp cùng nhau đi qua đây.
Quả nhiên, chờ bên đường nửa tiếng, cô thấy năm người đàn ông đó xuất hiện.
Thấy họ, Amanda Willy nắm chặt khẩu súng đút trong túi áo. Dù đã tưởng tượng ra cảnh báo thù cả trăm lần nhưng đến lúc làm thật, cô vẫn rất khẩn trương.
Vì khẩn trương xen lẫn sợ hãi, nên Amanda Willy từng lóe lên suy nghĩ lùi bước. Ấy vậy mà đúng lúc đó, năm người đàn ông kia lại chú ý đến cô, vui mừng nhảy nhót đến.
“Người đẹp, muộn thế này rồi sao em còn ở đây vậy?”
Người đàn ông đứng bên phải Amanda Willy mở miệng hỏi. Dứt câu, gã còn nhân cơ hội sờ soạng mông cô.
Khoảnh khắc gã chạm vào người, Amanda Willy bỗng thông suốt.
Sao, sao cô phải sợ chứ?
Amanda Willy nhìn về phía người đàn ông sờ soạng mình, để gã cảm được ánh mắt lạnh nhạt nhất mà cuộc đời mình vấp phải.
Rút súng, nổ súng, mọi hành động Amanda Willy thực hiện trôi chảy như bản năng vốn có. Gã đàn ông vừa sờ soạng mông cô ngã ngửa xuống đất.
Amanda nhắm thẳng súng vào trán gã, khiến gã chẳng kịp vùng vẫy gì đã mất mạng.
Bốn người đàn ông còn lại chưa kịp phản ứng sau màn vừa phát sinh. Cho nên, Amanda Willy có cơ hội thứ hai, làm người đàn ông tiếp theo ngã xuống đất.
Sau cùng, ba người kia hoàn hồn, muốn bỏ trốn theo bản năng nhưng chạy chưa được vài bước, Amanda Willy đã nã tiếp ba phát đạn.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Ba phát súng liên tiếp vang lên, năm người đàn ông ngã nhào cả xuống đất. Có điều, gã thứ năm chạy trốn nhanh nhất, khoảng cách cũng xa nhất nên Amanda Willy không bắn trúng điểm yếu.
Dù vậy, gã cũng bị trọng thương. Gã ngã xuống đất, run rẩy như cá mắc cạn.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cô chậm rãi tiến tới chỗ người đàn ông, tựa như thần Tu La đang giáng xuống, để gã thấy được hình ảnh cuối cùng khi còn sống – một họng súng đen ngòm.