" Là sơn đúng không? " Trì Trừng lập tức nói ra đáp án mà cô đang nghĩ tới.
" Kết quả phân tích đã có rồi sao? " Chúc An Sinh tò mò, cô nhớ lần trước cô nói chuyện điện thoại với Trì Trừng đã nhắc tới chuyện này, anh đã hoàn thành xong phân tích ba sợi dây nhân tạo.
" Ừm, kết quả đã có rồi, cô đang ở nhà Lucas sao? Nếu tôi đoán không nhầm thì phần vách tường nhà Lucas xuất hiện màu đỏ và màu lam. "
Chúc An Sinh cắn chặt răng, nghe tới đây cô đã hiểu rồi, hóa ra Trì Trừng đã sớm biết chuyện này.
" Anh sớm đã chú ý tới phần khẩu cung của Lucas, đúng không? "
" Tôi phát hiện ra ba sợi dây nhân tạo kia rồi mới chú ý tới khẩu cung của Lucas. Cậu ta nói rằng hôm đó cậu ta trát sơn ở phần vách tường, cho nên không đi gặp Emma Bert. Nhưng tôi lại phát hiện ra trên váy Emma có màu khác. Nếu như có thể chứng minh được màu trên mấy sợi dây là màu của sơn thì sẽ lật đổ được lời nói dối của Lucas. Hơn nữa giờ cũng chỉ có cái này là lời giải thích hợp lý, vậy nên tôi mới nhanh chóng về New York để phân tích. "
" Nhưng anh nghĩ chỉ nhờ vào bảng phân tích mấy sợi dây nhân tạo này mà xin được lệnh điều tra sao? Nhỡ đâu Emma bị dính cỏ này ở nơi khác thì sao? Bởi vì giờ chúng ta không có chứng cứ chỉ trực tiếp rằng nhà Lucas có loại thảm này. "
Chúc An Sinh có hơi lo lắng, cô lo lắng rằng chứng cứ hiện tại không đủ để quan tòa ban lệnh điều tra xuống. Nếu như không có lệnh điều tra, thì bọn họ không thể nào khám xét nhà Lucas được.
" Cho nên bây giờ, một nửa hy vọng của chúng ta sẽ gửi gắm lên người người cô. " Trì Trừng nói, có chút bất đắc dĩ, lệnh điều tra đúng là làm người khác đau đầu: " Tuy rằng chúng ta không thể trực tiếp lấy chứng cứ, nhưng nếu ở trong nhà Lucas cô thấy được loại thảm giống như thế này, cô có thể giống như Emma vậy, " vô ý " để mấy sợi đó bám vào quần áo cô. Như vậy là cô " ngoài ý muốn " lấy được chứng cứ rồi, còn không phạm quy tắc. Tới lúc đó tôi sẽ dùng máy quét điện tử để so sánh hai sợi với nhau. Nếu như so sánh khớp, chúng ta hoàn toàn có thể thuyết phục quan tòa lập án điều tra. "
Chúc An Sinh gật gật đầu, đồng tình với cách làm của Trì Trừng. Nhưng mà đồng thời cô cũng không quên điểm kỳ lạ mà Trì Trừng mới nhắc tới, Chúc An Sinh nghe rõ, anh gửi gắm một nửa hy vọng vào người cô, vậy một nửa kia thì sao? Một nửa hy vọng kia là cái gì?
" Tôi hiểu rồi. Nhưng mà Trì Trừng, tôi chỉ là một nửa hy vọng, vậy nửa còn lại đâu? Thế là có ý gì? "
" Cô hẳn là vẫn nhớ đoạn video phỏng vấn Lucas. Tối hôm qua trong lúc đợi kết quả phân tích, tôi đã xem đi xem lại video đó rất nhiều lần, khi đó tôi phát hiện ra trên tay phải Lucas có một vết sẹo đã lành hẳn. Tôi lại tiếp tục mang hình ảnh đó đi phân tích, sau khi phân tích xong có thể kết luận vết thương của Lucas là vết thương hẹp dài. Cho nên tôi có một suy đoán. "
Tay phải có một vết sẹo hẹp dài? Chúc An Sinh nhíu mày suy nghĩ, rồi cô lại nhớ tới báo cáo khám nghiệm tử thi của Emma, phần đầu của Emma bị thương bởi hung khí có đầu tròn, không bén như búa.
Trì Trừng không biết, khi anh nói ra vết thương của Lucas trên tay phải, cô đã đoán ra được một phần rồi.
" An Sinh, lại nói tới báo cáo khám nghiệm tử thi của Emma Bert. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi đã nhắc tới, phần đầu của Emma bị thương do vật không sắc bén gây ra. Chúng ta đều biết, vụ án của Emma là do tình cảm bộc phát của hung thủ ngay tại chỗ, hung thủ không thể chuẩn bị trước công cụ giết người. Mà căn cứ vào hoàn cảnh Emma tử vong, tôi suy đoán, rất có thể hung thủ lúc đó đã ném một cục đá lớn vào đầu Emma rồi tiến hành công kích. Cạnh của cục đá đó không may sượt vào tay hung thủ, rồi hắn lại đổi phương thức giết người sang bóp cổ nạn nhân. "
Suy đoán của Trì Trừng quả nhiên không khác suy nghĩ của Chúc An Sinh là mấy, cho nên ngữ khí cô có phần tiếc nuối: " Nếu như thế, có thể trên cơ thể nạn nhân sẽ lưu lại DNA của hung thủ, nhưng tiếc rằng sau trận mưa... "
" An Sinh, ý nghĩ của cô và tôi giống nhau. Vết máu của hung thủ trên cổ Emma có thể đã bị nước mưa rửa sạch rồi. Hoặc là, khi khám nghiệm tử thi, pháp y cho rằng vết thương từ trên đầu Emma chảy máu xuống, cho nên không để ý. Bởi vì ở hiện trường phát hiện mũ của kẻ lang thang, mà bây giờ, trừ cô và tôi ra thì mọi người đều cho rằng kẻ lang thang là hung thủ. Tình huống đại khái là như vậy, thế nên chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội bắt được hung thủ tốt nhất. "
" Vậy hy vọng mà hiện tại anh nhắc tới là gì? "
" Cô nhớ kiểu tóc của Emma không? Còn nữa, cô suy nghĩ một chút xem, nếu tay hung thủ bị thương mà hắn muốn bóp cổ nạn nhân, hắn sẽ dùng cách gì? "
Chúc An Sinh nhớ lại hình ảnh của Emma. Cô ấy là một cô gái có mái tóc màu đỏ dài, mà lúc đó cô ấy bị hung thủ đập vào đầu một cái nên gục xuống đất. Rồi hung thủ dùng đôi tay của mình mà bóp cổ Emma, Chúc An Sinh giống như đang được chứng kiến tận mắt sự việc. Một dòng máu đỏ tươi từ tay hung thủ chảy ra, vết máu đó lưu lại trên cổ Emma, và một ít thì dính vào mái tóc xinh đẹp của cô ấy.
" Anh đang nói tới mái tóc của Emma? "
" Khi hạ táng Emma chắc chắn là bọn họ đã giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ hơn. Cho nên trên cổ Emma chỉ sợ là giờ đã không còn vết máu đó nữa rồi. Nhưng mà tóc không giống như vậy, máu của hung thủ dính lên tóc Emma, mà trong tình trạng như thế này, chắc chắn trên tóc Emma vẫn còn dính một chút. Cho nên nửa hy vọng còn lại của tôi là đi thỉnh cầu bố mẹ Emma, quật mộ lên, tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai cho Emma. "
" Quật mộ? "
Nghe thấy hai từ này, Chúc An Sinh không nhịn được cảm thấy đau lòng. Cô vẫn còn nhớ rất rõ bộ dáng đau thương của mẹ Emma, nhưng sau hôm nay có thể bọn họ sẽ phải chịu tổn thương thêm lần nữa, cô lo lắng rằng bố mẹ Emma sẽ không đồng ý với lời thỉnh cầu này.
" Tôi biết điều này rất tàn nhẫn. Cho nên là Chúc An Sinh, tôi hy vọng cô sẽ tìm được nguồn gốc của mấy sợi dây nhân tạo kia, tôi cần nó để khiến bố mẹ Emma tin rằng, hung thủ thật sự vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. "
Chúc An Sinh hiểu rõ ý của Trì Trừng.
Cúp điện thoại, cô cảm thấy áp lực đè lên vai mình càng nặng hơn. Cô vẫn còn nhớ đôi mắt của Emma trong giấc mơ vẫn luôn nhắm nghiền, vì sao cô ấy không mở mắt ra? Chẳng lẽ là vì cô ấy có điều gì oan khuất sao?
Ổn định lại tâm tình một chút, Chúc An Sinh bày ra dáng vẻ thân thiết tươi cười. Nhìn qua cô thật giống như là một người mới tới chỉ muốn qua đây chào hỏi hàng xóm một chút.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Chúc An Sinh gõ cửa hai lần, rất nhanh, có một người phụ nữ nhìn qua trông như mới hơn ba mươi tuổi ra mở cửa.
" Cô là ai? "
" Xin chào. " Chúc An Sinh lộ ra nụ cười vui vẻ phóng khoáng: " Tôi là người ở hộ gia đình mới dọn tới góc đường đằng đó, về sau chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, cho nên hôm nay tôi tới thăm nhà một chút. "
Chúc An Sinh còn đưa ra một làn bánh quy mà cô chuẩn bị. Người phụ nữ đó sau khi nghe cô là hàng xóm mới, lập tức nở một nụ cười hiền lành.
" Người ở căn nhà góc đường đó bán rồi sao? "
" Đúng vậy, chúng tôi cũng mới quyết định dọn tới đây ở. "
Chúc An Sinh cảm thấy may mắn vì trước đó cô đã chuẩn bị. Hiện giờ cô đã suy nghĩ xong xuôi những vấn đề sẽ nói chuyện cùng người này. Thật giả lẫn lộn khiến người phụ nữ này không nhìn ra được điểm sơ hở, và cũng rất nhanh nhận lấy đồ trong tay Chúc An Sinh.
" Cô có muốn vào bên trong ngồi một chút không? "
" Cảm ơn bà. " Chúc An Sinh đang nói, nhưng thân thể không chờ nổi đã muốn nhấc chân theo người phụ nữ đó vào bên trong. Cô giống như vô tình mà buông một câu: " Nhà của bà trông rất đẹp, tôi thấy mấy căn nhà ở khu phố này đều trông có vẻ hơi cũ, chỉ có nhà bà là đẹp nhất. Mới sơn lại nhà sao? "
Bà rót cho Chúc An Sinh một cốc nước, nghe thấy cô nói như thế liền không giấu nổi vẻ tươi cười, trong nụ cười còn có một chút gì đó tự hào.
" Con trai của tôi cũng nói vậy đấy. Cho nên cách đây không lâu nó đã sơn lại nhà một chút, quả nhiên trông đẹp hơn nhiều. "
" Con bà có thể làm được điều này sao, tôi còn tưởng bà mời công nhân giỏi về làm chứ. Có thể giới thiệu cho tôi một chút không? "
Chúc An Sinh vừa nịnh nọt, vừa quét mắt nhìn toàn bộ phòng. Nhưng mà dù cô có tìm như thế nào, cũng không tìm được đồ vật nào được làm từ sợi nhân tạo màu xanh biếc. Hơn nữa, Chúc An Sinh phát hiện, cách bài trí của căn nhà này có chút gì đó cổ xưa, nhưng thật ra những đồ điện trong căn nhà này là mới tinh, nhìn dáng vẻ có vẻ là đồ đắt tiền, Chúc An Sinh suy đoán, đồ này hẳn là mới được thêm vào.
Bà lấy nước xong liền đi từ trong phòng bếp ra. Thấy thế, Chúc An Sinh lập tức khôi phục lại trạng thái điềm tĩnh. Vẻ mặt bà lúc này đều là sự tươi cười, đối với sự nịnh nọt của Chúc An Sinh, bà vô cùng hưởng thụ.
" Con trai tôi đúng là rất ưu tú. Tôi lúc trước khi còn rất trẻ đã sinh thằng bé ra, đáng tiếc bố của con tôi là một tên khốn, tôi cũng không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp được. Nhưng nó vẫn là một đứa bé ưu tú, lại còn là đội trưởng đội bóng bầu dục nữa chứ, hơn nữa gần đây có rất nhiều trường đại học mong rằng nó sẽ thi vào trường họ, để nó có thể gia nhập đội bóng bầu dục của trường. "
Chúc An Sinh gật gật đầu. Cô nhớ trước kia Kiều Trì Na cũng nói qua, xem ra Lucas đúng là có tiềm năng trở thành một vận động viên môn bóng bầu dục.
" Đây là con trai bà sao? Sao tôi cảm thấy tôi đã nhìn thấy ảnh con trai bà trên mạng rồi nhỉ? "
Chúc An Sinh nói, tay cô chỉ về phía bức ảnh trên bàn trà. Đó là hình mà Lucas chụp chung với mẹ cậu ta. Chúc An Sinh nhìn ra được mẹ Lucas không lớn tuổi lắm, tính một chút thì có lẽ mẹ cậu ta sinh cậu ta ra trong lúc bà còn đang học trung học. Nhưng mà chuyện như thế này ở Mỹ không hiếm, là chuyện bình thường thôi.
Bà nghe thấy lời Chúc An Sinh nói, cả khuôn mặt đều tươi cười hớn hở.
" Trên instagram, con trai còn có dấu tích chứng nhận người nổi tiếng đó, có rất nhiều fan luôn. Có lẽ là cô thấy nó ở trên đó rồi, hơn nữa tôi nói cho cô nghe nè, bởi vì hiện tại nó quá nổi tiếng nên rất nhiều nơi tới tìm nó để ký hợp đồng quảng cáo. Bây giờ rất tốt, tôi chẳng phải lo về học phí đại học cho nó, nó đi đóng quảng cáo nhận được rất nhiều tiền. Điều này không chỉ giúp thằng bé trang trải được học phí mà còn phụ giúp thêm được cả tiền tiêu trong gia đình. "
Từng lời từng câu mà bà nói ra, Chúc An Sinh đều cảm nhận được, Chúc An Sinh cảm nhận được sự tự hào của bà về con trai mình. Vì đang chìm đắm trong sự tự hào, bà không phát hiện ra nụ cười của Chúc An Sinh có điểm lạnh lẽo.
" Đúng rồi, nhà vệ sinh nhà bà ở đâu vậy? "
Chúc An Sinh không muốn cùng bà nói chuyện linh tinh nữa, cô quyết định đi xem nhà vệ sinh của căn nhà này xem sao, xem trong đó liệu có đồ vật nào được làm bằng sợi nhân tạo màu xanh biếc không.
" Nhà vệ sinh nhà tôi ở trên tầng hai, cô lên tầng rồi đi thẳng là thấy. "
" Cảm ơn. "
Chúc An Sinh cảm thấy kinh ngạc, cô không nghĩ tới mình lại có cơ hội đi kiểm tra dễ dàng như thế này. Cô bình tĩnh rời khỏi phòng khách, đi lên tầng hai.
Năm phút sau Chúc An Sinh thất vọng đi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa lại. Cô vừa rồi lén lút xem thử mấy căn phòng trên này, xem xem có phòng nào có đồ vật khả nghi không.
Chẳng lẽ cô với Trì Trừng đoán sai rồi sao? Hay là đồ kia đã sớm bị vứt đi?
Trên mặt Chúc An Sinh lộ ra vẻ buồn rầu. Cô cố ý ấn xả toilet một lần, rồi lại còn rửa cả tay, sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, Chúc An Sinh lập tức phát hiện ở bên ngoài hành lang có một bóng người cao lớn. Chúc An Sinh nhìn kỹ mới đoán được đó là ai, còn ai ngoài Lucas Levitt nữa đâu.
Sao lại thế này? Không phải giờ này Lucas nên ở trường học sao? Sao đột nhiên cậu ta trở về nhà vậy?
Chúc An Sinh nhìn bóng dáng khỏe mạnh cường tráng của Lucas, bỗng nhiên cô có dự cảm không lành. Võ của cô đúng là rất xuất sắc, nhưng nếu đấu với một vận động viên bóng bầu dục thì cô không thể nắm chắc phần thắng được. Huống hồ, không gian ở hành lang quá hẹp.
Lucas Levitt nở nụ cười lạnh lùng, bóng của cậu ta trải dài trên hành lang. Cũng vì thế mà khuôn mặt điển trai của cậu ta trở nên vặn vẹo, đáng sợ.
" Nghe nói, cô là hàng xóm mới chuyển tới đây? "
Bỗng nhiên, Lucas mở miệng nói chuyện. Ban đầu, Chúc An Sinh chỉ định cười cho qua, nhưng Lucas lại nói câu này, cả người cô giống như là đang đóng băng vậy.
Bóng ma tử thần, dường như đã tóm được lấy cổ chân Chúc An Sinh. Tử thần chuẩn bị đem cô kéo xuống địa ngục rồi!
" Ha ha, sao lại kỳ lạ thế nhỉ? Tôi nhớ hôm qua tôi vừa thấy chú Mike dẫn người ta đi xem nhà mà. Cô dọn tới đây khi nào chứ? "