[ Q1 ] Chương 2: Ám sát kinh hoàng
" Mau quay trở về nhà! Khóa chặt cửa vào! Nhanh lên! "
Trái tim Chúc An Sinh như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cô cảm tưởng như toàn bộ máu trong cơ thể mình đều dồn lên não, mà đầu dây bên kia Vương Vũ Đình bị cô dọa sợ, chẳng kịp nghĩ gì, cứ thế mà chạy theo lời cô nói.
" Tôi quên chìa khóa trong nhà rồi, làm sao bây giờ? "
Vương Vũ Đình không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, tới khi lục trong túi xách không thấy chìa khóa đâu cả, Vương Vũ Đình bắt đầu luống cuống. Không biết vì sao, lúc này trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
" Mau tránh đi! Rời khỏi khu vực thang máy! Nhanh lên! "
Tầng 15, tầng 18, tầng 22....
Nghe lời Chúc An Sinh nói, cô ta chạy khỏi chỗ thang máy, trước đó còn nhìn lướt qua con số hiển thị. Nhà cô ở tầng 33, thang máy trong chốc lát sẽ tới nơi, Vương Vũ Đình đi tới chỗ ngoặt phía bên trái thang máy, ở đó chính là lối cửa thoát hiểm, đây chính là góc chết nếu nhìn từ phía thang máy ra.
Đúng lúc Vương Vũ Đình ngồi xổm xuống trốn đi, thì thang máy cũng lên tới nơi.
Đinh...
Một âm thanh vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước tĩnh lặng, nó như là một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Chúc An Sinh, dọa sợ Vương Vũ Đình khiến cô ta ngay cả hô hấp cũng không dám.
Im lặng một lúc, Chúc An Sinh nuốt nước miếng, hít sâu vài cái, ổn định lại tâm trạng của mình, rồi cô hạ giọng mình xuống tới mức thấp nhất có thể.
" Vũ Đình, một lúc nữa nếu như có chuyện gì xảy ra cô cũng không được hoảng loạn, cô tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cô. Hiện tại cô nghe tôi nói này, đừng phát ra bất kỳ tiếng động nào, tôi không biết chỗ cô trốn có thể dùng điện thoại hay không. Nếu có thể, hãy để độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, giữ im lặng, chút nữa tôi sẽ liên lạc với cô qua tin nhắn, nếu cô chuẩn bị xong rồi thì sẽ cúp điện thoại, tin tưởng tôi, tôi sẽ lập tức tới chỗ cô, được không? "
Chúc An Sinh nói xong liền giơ màn hình ra nhìn màn điện thoại, trên đó vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, nhưng phía bên Vương Vũ Đình không phát ra bất cứ âm thanh nào. Rốt cuộc, sau vài giây Chúc An Sinh cũng dứt khoát cúp điện thoại, ngay tại giây cuối cùng trước khi cúp, cô đã nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng đập cửa vang dội.
" Chú Phương! "
Nghe thấy tiếng đập cửa, Chúc An Sinh hoảng sợ, theo bản năng quay đầu gọi tên Phương Trọng Bình. Sự hoảng hốt này làm cô nhớ tới khoảng thời gian khó khăn của mình khi còn nhỏ, Phương Trọng Bình thật giống như bố cô vậy, tựa như ngọn núi vững chắc, để cô dựa vào.
" An Sinh, cháu đừng hoảng hốt, cháu tiếp tục giữ liên lạc với cô gái kia đi, chú đi lấy xe và liên hệ với đội cảnh sát ngay lập tức, cho chú địa chỉ đi. "
......
Trong bóng tối, Vương Vũ Đình vẫn không biết đang có chuyện gì xảy ra, nguy hiểm mà Chúc An Sinh nói rốt cuộc là gì? Vương Vũ Đình không biết, nhưng trực giác mách bảo cô ta nên tin tưởng Chúc An Sinh, cho nên không do dự lâu, Vương Vũ Đình liền cúp điện thoại. Cũng tại giây cuối cùng trước khi cúp, cô ta nghe được tiếng đập cửa rầm rầm ngay sát bên tai mình.
Rầm rầm rầm!!
Rầm rầm rầm!!
Tiếng đập cửa lớn dọa Vương Vũ Đình thiếu chút nữa thì ném luôn điện thoại đi. Đèn ở tầng 33 lúc này cứ nhấp nháy liên tục, mà ngay lúc này một giọng nam vang lên làm Vương Vũ Đình kinh hãi tới tột đỉnh.
" Vương Vũ Đình! Em mở cửa cho tôi! "
Trước kia, Vương Vũ Đình không hề nghĩ tới, ở trong hoàn cảnh như thế này, thanh âm cô ta nghe thấy được lại là giọng của Lục Kỳ, bạn trai cũ cô ta.
Sao lại là hắn chứ! Sao hắn lại tới đây lúc này? Tới khi nghe thấy tiếng gọi lớn của Lục Kỳ, rốt cuộc Vương Vũ Đình cũng hiểu những gì Chúc An Sinh nói. Nguy hiểm mà Chúc An Sinh cảnh báo cô ta chính là Lục Kỳ.
Lục Kỳ tới đây muốn làm cái gì chứ? Hắn rốt cuộc muốn cái gì ở đây?
Vương Vũ Đình trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cô ta cũng không dám nghĩ nhiều, bởi vì càng nghĩ cô ta càng tưởng tượng ra nhiều điều đáng sợ hơn.
Rầm rầm rầm!!
Rầm rầm rầm!!
Tiếng đập cửa vẫn vang lên mỗi lúc một dồn dập, mỗi tiếng đập tựa như đánh thẳng vào lòng Vương Vũ Đình, thần kinh cô ta căng ra.
Vương Vũ Đình che miệng lại không để mình phát ra tiếng kêu, rồi cô ta nghe theo lời Chúc An Sinh đã dặn, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất có thể, hơn thế cô còn để điện thoại về chế độ im lặng. Lúc đó, cô ta mới thấy yên tâm hơn chút.
" Đình Đình, em mở cửa cho tôi đi, tôi biết sai rồi, còn không được sao? Tôi cam đoan lần sau sẽ không tức giận với em nữa, tôi thề. Em cho tôi vào đi, chúng ta làm lành được không? "
Vương Vũ Đình cả người run rẩy, đúng lúc cô ta chuyển chế độ điện thoại thành im lặng và mở tin nhắn để liên lạc với Chúc An Sinh thì giọng Lục Kỳ lại vang lần nữa ở bên kia chỗ ngoặt.
Thanh âm của Lục Kỳ lúc này như là một người khác vậy, giây trước hắn còn tức giận vô cùng thì giờ hắn bỗng trở nên dịu dàng khác thường, lúc này giọng hắn thật dễ nghe, êm tai.
Vương Vũ Đình nhớ rõ trước kia cô ta thích Lục Kỳ cũng là vì giọng nói này, sau đó hai người liền yêu nhau, hai lần đầu hắn tức giận đánh cô ta, cô ta đã nhịn nhưng tới lần thứ ba quả thật Vương Vũ Đình không nhịn nổi nữa.
" Đình Đình, em tha thứ cho tôi một lần này nữa thôi, được không? Tôi cam đoan sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ khống chế bản thân mình, em mở cửa cho tôi đi. Tôi còn mua chiếc bánh kem dâu tây em thích nhất, nếu em không mở cửa, tôi sẽ vứt cái bánh này đi, như vậy lãng phí lắm. "
Thanh âm Lục Kỳ ôn nhu, lại còn cảm thấy như đang làm nũng vậy, nhưng Vương Vũ Đình nghe xong sợ tới mức không dám thở mạnh, mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều làm cô ta sởn tóc gáy.
Cô ta cảm tưởng như khí lạnh tử mười tám tầng địa ngục đang dâng lên vậy, da đầu cũng muốn run. Mà chính lúc này cô ta phát hiện ra, cô ta có thể nhìn thấy hình ảnh của Lục Kỳ phản chiếu lại nhờ ánh đèn hành lang hắt lên cửa kính đối diện.
Vương Vũ Đình nhìn hình ảnh từ cửa kính phản chiếu lại, cô ta nhìn được nửa khuôn mặt Lục Kỳ đang cười dịu dàng, hắn cúi đầu nhìn vào mắt mèo ở cảnh cửa nhà Vương Vũ Đình. Trên tay hắn không phải là hộp bánh kem dâu tây như hắn nói, mà chính mắt Vương Vũ Đình nhìn thấy vật hắn cầm theo là một vật sắc nhọn vô cùng lớn.
Trong vô thức, Vương Vũ Đình liền gửi tin nhắn cho Chúc An Sinh, cô ta còn không nhận ra lúc này mặt cô ta đã đầy nước mắt. Vương Vũ Đình chỉ dám gửi tin nhắn thôi, gửi xong cô ta không dám cử động thêm nữa.
Cho tới khi gửi tin nhắn xong, cô ta cứ nắm chặt túi xách của mình. Trong túi cô ta có một lọ phun cay, cô ta thường để trong túi để đề phòng trường hợp bất trắc, chỉ là từ lúc mua tới giờ cô không thể ngờ rằng lần đầu tiên cô dùng lọ phun cay này có thể dùng để phun vào mặt bạn trai cũ.
[ Hắn tới rồi, đang ở trước cửa nhà tôi, lại còn mang theo cả rìu nữa. Tôi nên làm gì bây giờ? ]
Lúc này Phương Trọng Bình và Chúc An Sinh đang chạy nhanh hết mức có thể tới nhà Vương Vũ Đình.
Chúc An Sinh vừa chỉ đường cho Phương Trọng Bình vừa ngó chừng lại điện thoại, cô sợ mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Vương Vũ Đình. Mà Phương Trọng Bình cũng vừa lái xe vừa liên hệ với đội cảnh sát nhanh chóng ập tới nhà Vương Vũ Đình.
Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng thấy tin nhắn của Vương Vũ Đình, nhưng mới tin nhắn đầu tiên thôi đã khiến cô hít một ngụm khí lạnh rồi.
[ Trước tiên cô không được hoảng, mau ổn định lại tâm trạng. Bây giờ cô cứ đứng nguyên ở vị trí đó, đồng thời mau tìm xem cửa thoát hiểm ở chỗ nào. ]
" Đối tượng còn mang theo cả rìu. " Gửi xong tin nhắn cho Vương Vũ Đình, cô liền báo thông tin mới nhận lại cho chú Phương.
" An Sinh, cháu hãy cố gắng trấn an tinh thần của cô gái kia đi, nói với cô ấy rằng chúng ta sẽ nhanh tới, ngàn vạn lần không được hoảng. "
" Vâng, cháu hiểu rồi. "
[ Mở cửa thoát hiểm phát ra âm thanh lớn, tôi không đi được. ]
Chúc An Sinh rất nhanh nhận được phản hồi của Vương Vũ Đình, chỉ vỏn vẹn có vài từ nhưng đủ để cô cảm nhận được sự tuyệt vọng tới tột cùng của Vương Vũ Đình.
[ Đình Đình, tin tưởng tôi, đừng làm hành động gì thiếu suy nghĩ, chúng tôi đang tới rồi, sẽ tới nhanh hết mức có thể. Còn có nhiều người khác sẽ tới chỗ cô, cô không cần sợ hãi. ]
Gửi xong tin nhắn này ánh mắt Chúc An Sinh bỗng hiện lên sự chua xót, cô lúc này cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi của Vương Vũ Đình nhưng cô không thể làm gì cả, lúc này không thể làm được cái gì cả.
Chúc An Sinh giờ đây vô cùng ảo não và hối hận, cô hận lúc đó sao không nói cho Cao Bằng Phi biết điểm dị thường mà cô phát hiện ra chứ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đúng là đồ bỏ đi.
" An Sinh cháu biết không, việc cháu làm rất tốt, bởi vì cháu phát hiện cho nên cô gái đó mới có cơ hội trốn đi, hơn nữa chúng ta nhất định sẽ cứu được cô gái đó. "
Thanh âm Phương Trọng Bình lúc này trầm thấp lại mang theo vẻ uy nghiêm, qua tai Chúc An Sinh, từng lời Phương Trọng Bình nói ấm áp như những tia nắng mặt trời vậy.
[ Cảm ơn cô, cảnh sát Chúc, cũng nhờ cô cảm ơn những người đang tới cứu tôi lúc này. Nếu, nhỡ may tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi muốn cô chuyển lời tới cho bố mẹ tôi rằng, tôi rất yêu bọn họ, cảm ơn bố mẹ đã đưa con tới thế giới này, đời này có thể là con gái của bố mẹ, con rất hạnh phúc, chỉ là ân nghĩa đành để kiếp sau trả lại, mong bố mẹ không coi con là một đứa con gái bất hiếu, cảm ơn! ]
Lại lần nữa nhận được tin nhắn của Vương Vũ Đình, lúc này thì nước mắt cô đã thi nhau rơi xuống, Phương Trọng Bình liếc nhìn vài cái, ông nhíu mày thật chặt, ông âm thầm nhấn chân ga lần nữa, đôi mắt ông lúc này vô cùng kiên định.
" Chúng ta sẽ cứu được cô ấy. "
Thanh âm Phương Trọng Bình giờ giống như một con dã thú đang nổi giận.
......
" Đình Đình, tôi quan sát ở dưới cửa nhà em rất lâu, đèn nhà em vẫn luôn sáng, tôi biết em ở nhà, em mau mở cửa ra đi, nếu em không cần mở cửa cho tôi, tôi thực sự sẽ nổi giận đó. "
Vương Vũ Đình nhìn chằm chằm vào cửa kính đang phản chiếu hình ảnh Lục Kỳ, càng nhìn Lục Kỳ cô ta càng sợ hãi, cô ta thấy Lục Kỳ đang nắm chặt lấy cái rìu, giây tiếp theo, một âm thanh đáng sợ vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng gỗ rơi xuống, Vương Vũ Đình có thể nghe được rõ âm thanh những miếng gỗ rơi xuống đất.
" Đình Đình, em đừng sợ, tôi tới để gặp em đây! Ha ha ha! "
Lục Kỳ cứ thế điên cuồng mà cười, tựa như tiếng của quỷ, Vương Vũ Đình nghe sợ tới hồn vía cô ta muốn bay hết, cô ta đứng ở đây, bỗng dưng lại phát hiện, ở cửa kính đang phản chiếu bóng của một người đang di chuyển.
....
Chúc An Sinh lần nữa nhận được tin nhắn của Vương Vũ Đình, chỉ là tin nhắn này vừa gửi tới liền khiến cô há to mồm khiếp sợ.
[ Có người đang tới đây! ]