Phó Cổ Minh chào hỏi Trì Trừng thân thiết như thể được gặp lại bạn cũ.
Trì Trừng ngó lơ kiểu chào đầy giả tạo của hắn, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, tự hỏi tại sao Phó Cổ Minh lại xuất hiện ở đây.
“Chắc hẳn, anh cố ý chờ tôi ở đây, bởi anh biết để đến được cục cảnh sát New York, tôi phải đi qua con đường này.” Trì Trừng chọc thủng khung cảnh “ngẫu nhiên” giả dối, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Cổ Minh.
Phó Cổ Minh không hề tức giận khi bị Trì Trừng vạch mặt. Hắn giữ nguyên nụ cười toát lên vẻ ung dung bên môi.
“Quả không hổ danh thần thám Trì Trừng. Vậy, anh có biết tại sao tôi muốn ‘ngẫu nhiên’ gặp anh không?”
Đại não Trì Trừng chạy hết tốc lực, đạt năng suất xoay vận tối đa, câu nói cuối cùng trước khi cúp điện thoại của Phó Cổ Minh cứ lảng vảng trong trí óc.
Lời Phó Cổ Minh quả thật làm Trì Trừng hơi bất an.
Phó Cổ Minh bảo muốn để Chúc An Sinh thấy rõ thế giới này là có ý gì? Anh vẫn luôn đau đáu vấn đề đó.
“Anh chờ tôi ở đây là vì biết tôi sẽ đến cục cảnh sát New York. Cho nên, anh cũng sẽ biết luôn việc tôi đến đó vì vụ án cướp xe chở học sinh.”
Trì Trừng phân tích một lượt tin tức, bỗng chốc ngộ ra đáp án chọc bản thân sôi máu: “Chính anh là người giật dây vụ cướp xe đưa đón.”
Trì Trừng trợn trừng mắt nhìn Phó Cổ Minh, siết chặt tay thành nắm đấm. Thậm chí, hắn còn tiên đoán rằng, rất có thể giây sau Trì Trừng sẽ vung tay cho hắn một cú ngã sõng soài dưới đất.
Dù vậy, nét mặt Phó Cổ Minh vẫn rất thản nhiên, chẳng có gì là sợ hãi, ẩn sâu trong nụ cười hờ hững kia là chút nghiền ngẫm.
“Trì Trừng tiên sinh, chắc hẳn anh biết phỉ báng có nghĩa là gì nhỉ? Bản thân tôi đứng đây, anh cũng không có chứng cứ, dựa vào đâu mà anh nói tôi là tội phạm cướp xe?” Phó Cổ Minh nghiêm túc đến vô tội, nói.
Ánh mắt Trì Trừng càng tàn độc hơn. Anh chẳng muốn nhiều lời với loại người như Phó Cổ Minh, xông lên tóm chặt lấy cổ áo hắn.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nguyên tắc của anh đâu? Anh đáng thương đến độ đi ra tay với người không một tấc sắc trong tay như học sinh cấp ba à?”
Cuối cùng biểu cảm trên mặt Phó Cổ Minh cũng có thay đổi khi bị Trì Trừng túm cổ áo, vẻ tươi cười thêm xán lạn.
“Trì Trừng, anh yên tâm đi. Nếu những đứa trẻ đó không may bỏ mạng, tôi xin đảm bảo mình không phải hung thủ chấm dứt tính mạng của bọn họ.”
“Anh có ý gì?” Trì Trừng nghe không hiểu ý của Phó Cổ Minh.
Hắn cố ý ghé sát vào Trì Trừng, hà hơi bên tai: “Nếu tôi là anh, lúc này tôi sẽ quay về ngay lập tức. Chắc hẳn giờ đây Chúc An Sinh rất cần anh bên cạnh.”
Dứt câu, Phó Cổ Minh đứng thẳng người, bắt gặp ngay ánh mắt tức giận không che giấu nổi của Trì Trừng.
Giây tiếp theo, nắm đấm của Trì Trừng hạ cạnh trên sống mũi của hắn. Đồng thời, Phó Cổ Minh cũng nếm được vị tanh tanh của máu.
**
Chúc An Sinh mở hộp chuyển phát nhanh ra, thấy bên trong có một bức thư và một chiếc di động. Di động chỉ lưu một dãy số trong danh bạ, trên bức thư ghi đúng dòng địa chỉ web. Và, không còn gì khác.
Chưa cần nghĩ quá nhiều, Chúc An Sinh đã biết ngay ai là người gửi gói đồ này. Dù sao thì loại người hay ra vẻ thần bí nhưng thực chất rất kệch cỡm giống Phó Cổ Minh trên thế giới không nhiều lắm.
Chính vì nguyên nhân đó, nên vừa thấy Kiều Trì Na đi ra, Chúc An Sinh đã vội vàng thu gọn bức thư và di động lại. Cô không muốn Kiều Trì Na bị kéo vào chuyện này.
“An Sinh, cô có biết vụ cướp xe chở học sinh không?” Kiều Trì Na cầm di động, hoảng sợ đi ra từ trong bếp.
“Cướp xe chở học sinh?”
Chúc An Sinh đang tính về phòng gọi thử vào dãy số trên di động nhưng mấy chữ cướp xe chở học sinh đã thành công thu hút sự chú ý của cô.
“Chuyện lúc nào thế?”
“Mới xảy ra lúc tám giờ sáng nay thôi. Có ba tên chẳng biết từ đâu nhảy ra, xông tới cướp xe chở học sinh. Bọn họ đánh chết tài xế rồi mang theo 38 học sinh trên xe biến mất ngay trên đường cao tốc.”
Kiều Trì Na vừa nói vừa thuận tay đưa điện thoại cho Chúc An Sinh xem tin tức mình vừa đọc được.
“An Sinh, cô thử phân tích xem tại sao ba người kia lại cướp xe chở học sinh? Bọn chúng trông có vẻ không giống mấy tay bắt cóc tống tiền, đến nay cảnh sát chưa hề nhận được tin đòi tiền từ chúng. Hơn nữa, nếu để tống tiền, bọn chúng không cần phải đưa cả 38 người đi như thế. Cô thử nghĩ xem, tại sao chúng lại làm vậy?”
Kiều Trì Na một hơi nói sạch những điều mình lấn cấn. Cô thật sự nghĩ không thông mấy vấn đề đó nên muốn thảo luận với Chúc An Sinh vài câu.
Chúc An Sinh cũng thấy vụ án này rất kỳ quái. Song, tự dưng cô nhớ ra việc Trì Trừng đột ngột rời đi.
“Có phải Trì Trừng ra ngoài vì vụ án này không?”
Vốn Kiều Trì Na không nghĩ đến nhưng qua lời nhắc nhở của Chúc An Sinh, kết hợp với dáng vẻ sốt ruột của anh khi đó, cô nghĩ, Chúc An Sinh đoán không sai.
“Nếu Trì Trừng đã ra tay xử lý, chúng ta không nên quá lo lắng.” Chúc An Sinh lên tiếng an ủi Kiều Trì Na. Cô biết, cô ấy đang lo cho sự an toàn của 38 bạn học sinh kia.
“An Sinh, mấy đứa bé kia liệu có an toàn trở về không?”
Chúc An Sinh ôm lấy Kiều Trì Na, an ủi: “Chắc chắn là vậy.”
Lúc sau, Chúc An Sinh về phòng, lấy di động và thư để trong túi ra.
Cô ấn vào dãy số duy nhất trên di động, gọi đi không chút lưỡng lự.
“Tôi rất vui vì nhận được cuộc gọi từ cô, An Sinh tiểu thư.”
“Nhưng tôi không vui, thưa Phó Cổ Minh tiên sinh.” Chúc An Sinh nhắm thẳng vào thân phận của hắn.
“Trì Trừng tiên sinh quả thật rất lợi hại. Tôi cứ tưởng mình đã hành động thận trọng đến mức một tay che trời rồi chứ. Không ngờ anh ta vẫn phát hiện ra bí mật của tôi.” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ của Phó Cổ Minh.
“Muốn người khác không biết, tối nhất là đừng làm. Đạo lý đơn giản vậy, chẳng lẽ Phó Cổ Minh tiên sinh không biết?” Chúc An Sinh tức giận nói.
“Tôi hiểu chứ. Chính vì tôi hiểu, nên Trì Trừng tiên sinh mới không bắt được tôi. Bởi, tôi là nhược điểm của anh ta.”
Chúc An Sinh khựng lại, bỗng nhiên lòng dâng lên cảm giác bất ổn, tim bị đè nặng bởi một khối đá to.
“Anh đang làm trò quái quỷ gì?”
“Tôi chỉ nói với Trì Trừng tiên sinh rằng, giờ cô cần anh ta bầu bạn bên cạnh.” Giọng điệu Phó Cổ Minh đượm ý cười.
“Anh lừa Trì Trừng? Anh lừa anh ấy thì có lợi gì chứ? Hay, anh lại có âm mưu nào đó chưa thành?”
Chúc An Sinh vào thẳng vấn đề, hệt tác phong lúc ở lâu đài cổ.
Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, Phó Cổ Minh lại không nhịn nổi mà cười rộ lên.
“Không, không đâu. An Sinh tiểu thư, tôi không nói dối. Có phải cô chưa truy cập vào trang web trên bức thư không?”
“Rốt cuộc anh đang bày trò gì?” Chúc An Sinh mất kiên nhẫn.
“An Sinh tiểu thư, hẳn cô rất nhớ ông Phương Trọng Bình nhỉ? Nếu cô nhớ ông ấy thì truy cập vào trang web đó xem thử đi.”
Chúc An Sinh ôm ngờ vực mở máy tính ra, nhập địa chỉ web.
Tim Chúc An Sinh hẫng nửa nhịp ngay lúc trang web nhảy chuyển.
“Phó Cổ Minh!”
Chúc An Sinh tức giận hét đến khàn giọng.
“An Sinh tiểu thư, trang web đang live stream đấy, cô thấy ông Phương Trọng Bình chưa? Ông ấy nằm trong quan tài được mấy tiếng đồng hồ rồi và quan tài chưa thông khí lần nào. Người nằm đấy hẳn sắp không chịu nổi nữa.”
Ngay tại thời khắc này, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi Chúc An Sinh là vẻ đau khổ của Phương Trọng Bình.
Cô thấy Phương Trọng Bình nhắm nghiền hai mắt, mặt đỏ lựng lên như bị sung huyết, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ mạnh. Khung cảnh đó rất giống cảnh ông bị một con quỷ vô hình bóp cổ. Toàn thân ông cứng ngắc, gân xanh nổi lên, hơi thở mong manh.
“Rốt cuộc anh muốn gì!” Chúc An Sinh rít gào.
Chỉ một câu thôi mà cô như mất hết sức lực, ngồi liệt trước máy tính, dường như cảm nhận được rõ ràng sự tra tấn đau đớn Phương Trọng Bình phải chịu. Đó là sự đau khổ sống không bằng chết!
“Trì Trừng vì lo lắng cho cô nên đang trên đường quay về. Vậy nên, chút nữa anh ta sẽ vắng mặt trong buổi họp với phóng viên của cục cảnh sát New York. Tôi muốn cô thay anh ta tham gia buổi họp.”
“Cái anh muốn là cái này?” Chúc An Sinh đưa ra quyết định ngay.
“Đúng thế! Chỉ cần cô tham gia, Phương Trọng Bình lập tức được đổi luồng không khí mới. Và tôi có thể nói thêm với cô rằng, trong buổi phỏng vấn với phóng viên, cô có cơ hội cứu Phương Trọng Bình ra.”
Cả người Chúc An Sinh run lên. Nụ cười trở nên quỷ dị và khủng bố.
“Anh nghĩ, tôi không dám giết anh à?”
“Tôi sẽ chẳng oán hận một câu, nếu cô ra tay giết tôi. Nhưng giờ trò chơi đã bắt đầu, dù tôi có chết thì nó cũng tiếp diễn. Vì vậy, An Sinh, hãy hưởng thụ trò chơi này đi nhé.”
Dứt câu, Phó Cổ Minh cúp điện thoại. Chúc An Sinh nhìn thoáng qua màn hình máy tính, thấy Phương Trọng Bình vốn vẻ mặt đau đớn đã dần bình thường trở lại, cho thấy Phó Cổ Minh rất tuân thủ lời hứa.
Chúc An Sinh hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi đi ra khỏi phòng, thừa dịp Kiều Trì Na không chú ý, lẻn ra khỏi nhà.
**
Trì Trừng gọi liên tiếp mấy cuộc cho Chúc An Sinh, nhưng cô không nghe máy. Bởi vậy, anh càng thêm lo lắng.
“An Sinh!”
Chưa vào đến nhà, Trì Trừng đã cao giọng gọi tên Chúc An Sinh. Ấy vậy mà, tiếng anh gọi chỉ có mình Kiều Trì Na đang ngồi trong phòng khách xem TV nghe thấy.
“Trì Trừng, cậu về rồi hả?” Kiều Trì Na lấy làm lạ khi mà giờ mình lại nghe được tiếng Trì Trừng. Cô đang chuẩn bị xem buổi phỏng vấn trực tiếp với phóng viên về vụ án cướp xe chở học sinh, đáng lẽ anh phải ở đó mới đúng. Sao quay về đây thế?
“Kiều Trì Na, cô thấy An Sinh đâu không? Hai người ổn chứ?”
Kiều Trì Na ngơ ngác nhìn anh và chỉ tay về phía phòng của Chúc An Sinh. Theo như trí nhớ của cô thì Chúc An Sinh ở tịt trong phòng chưa ra ngoài.
Có đáp án nhưng anh chẳng mảy may cử động tí nào, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào điểm phía sau Kiều Trì Na.
Cô thấy vậy thì quay đầu nhìn theo, phát hiện Chúc An Sinh xuất hiện tại buổi phỏng vấn trực tiếp với các phóng viên.
Sao Chúc An Sinh lại xuất hiện ở buổi phỏng vấn? Kiều Trì Na không hiểu, cơ mà vấn đề này không còn quan trọng nữa.
Trì Trừng và Kiều Trì Na ngồi xuống, cùng nhau theo dõi buổi phỏng vấn được phát sóng trực tiếp.
Sau mười mấy phút đi theo quy trình hỏi đáp cơ bản, phóng viên tại hiện trường cũng có cơ hội quay sang đặt vấn đề cho Chúc An Sinh.
“Tôi xin hỏi quý cô Chúc An Sinh một câu, trước đó cô từng phá rất nhiều vụ án hóc búa, vậy cô có tự tin sẽ giải quyết được vụ án cướp xe chở học sinh không?”
Chúc An Sinh đáp lại bằng một câu trả lời cứng ngắc theo khuôn mẫu. Và, cách đáp của cô cứ duy trì như vậy đến khi có một tên phóng viên cầm di động đứng bật dậy giữa một dàn phóng viên ở đó.
“An Sinh tiểu thư, tôi mới phát hiện hai đoạn video trên internet, rất có thể do hung thủ đăng tải. Ở video đầu xuất hiện 38 người bị hại của vụ án cướp xe, và cái còn lại là cảnh một người đàn ông châu Á được đặt nằm trong quan tài. Ngay khi đưa video lên, hình như hung thủ đang đặt ra cho cô một vấn đề.”
Chẳng có gì bất ngờ khi lời nói của tay phóng viên đó gây xôn xao, người có mặt tại hiện trường ai cũng nhao nhao cầm điện thoại lên mạng tìm thử hai đoạn video. Và, họ nhanh chóng tìm thấy.
“Câu hỏi được hung thủ đưa ra ngay trong video. Hắn sẽ dựa theo sự lựa chọn của cô để quyết định thả một trong hai bên ra, cô có thời gian ba phút để quyết định. Xin hỏi, cô có thấy cảm kích không? Có thấy hai đoạn video này chân thật không? Sao hung thủ lại để cô đưa ra quyết định? Thêm nữa, cô sẽ lựa chọn thế nào?”
Ngay khoảnh khắc tay phóng viên kia nã dồn dập vấn đề về phía cô như súng liên thanh, vô số đèn flash thi nhau chĩa tới lóe sáng. Chúc An Sinh bị từng cái nháy sáng đó làm lóa mắt.
Trước mắt Chúc An Sinh là vô số ánh đèn trắng thi nhau nhấp nháy, tai cô như mất thính lực, rơi vào một thế giới khác, cách biệt hoàn toàn.
Thế giới ấy rất yên tĩnh, cô trông thấy Phó Cổ Minh mỉm cười nhìn mình.
“Giờ cô có một cơ hội để cứu Phương Trọng Bình ra.”
Phó Cổ Minh đặt trước mặt Chúc An Sinh một quả táo. Cô chưa từng thấy quả táo nào hấp dẫn như vậy.
Giờ cô có cơ hội cứu Phương Trọng Bình.
Thời gian ba phút đã trôi qua được 1 phút 50 giây.
“Tôi chọn, cứu bố tôi.”