Tất cả mọi thứ đều giống như những gì Aidan nói. Vlad Borman bị nhốt trong một căn phòng biệt lập, hơn nữa đây là khu dành cho tội phạm đã phạm tội cực kỳ nghiêm trọng nên ngóc ngách nào cũng được camera chiếu tới. Khả năng có người từ ngoài vào giết chết Vlad Borman là không có.
Vì vậy, chuyện Vlad Borman tự tử là thật ư?
Chứng cứ mạnh mẽ bày ra ở trước mặt, Trì Trừng không thể không tin vào kết quả này.
Nhưng Trì Trừng vẫn quyết định đi thăm Anna một chuyến, cứ coi như là anh đang chuyển tin tức này tới cho cô cũng được. Trì Trừng biết, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng nên gặp Anna một lần.
Trì Trừng thử gọi tới số điện thoại của Anna nhưng không có người nhấc máy, giờ thì anh chỉ có thể dựa vào may mắn, đi tới nhà Heidi một chuyến xem sao.
Bây giờ Doris đã được nhận nuôi, vụ án kia cũng đi tới hồi kết, Trì Trừng không biết Anna còn ở lại căn nhà đó nữa không.
Trì Trừng đứng gõ cửa khoảng nửa phút, cuối cùng thì thu hút được sự hấp dẫn của nhà hàng xóm.
"Cậu muốn tìm cô gái tóc đỏ à?" Hàng xóm mở cửa ra hỏi với giọng cảnh giác, cô ta không mở toang cửa ra để nói mà qua khe cửa nhỏ ngó Trì Trừng. Sau khi xác nhận Trì Trừng là người giống với sự miêu tả của Anna mới nói tiếp.
Nhìn thấy bộ dạng thận trọng của người hàng xóm, Trì Trừng có hơi xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trông anh giống người xấu thế à?
"Cô quen Anna à? Cô ấy còn ở chỗ này không?"
"Xem ra cậu đúng là bạn của Anna, cô ấy nhờ tôi chuyển cho cậu tờ giấy này."
Trì Trừng nhận được một tờ giấy từ trong tay người hàng xóm, sau khi nhận lấy anh còn chú ý tới trên mặt người hàng xóm có dấu vết bị tụ máu. Nội dung trên tờ giấy rất ngắn, Trì Trừng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đọc hết nội dung rồi:
Đến quán bar tìm tôi.
Đưa tờ giấy xong thì người hàng xóm định đóng cửa, nhưng bộ dáng e sợ của cô ta ngược lại càng làm cho Trì Trừng thấy tò mò hơn, vì thế Trì Trừng cản cô ta lại.
"Hình như cô rất sợ tôi, còn nữa, sao mặt cô lại bị thương thế này?"
Nhìn thấy bộ dáng ôn hòa của Trì Trừng, sự đề phòng trong lòng người hàng xóm đã vơi đi không ít, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn rất khẩn trương: "Cô gái tóc đỏ kia là bạn của cậu đúng không, hy vọng cậu có thể chuyển lời cho cô ấy rằng đừng quay trở lại đây nữa."
"Sao cô lại khẩn trương như thế? Chẳng lẽ cô ấy làm cô bị thương sao?" Trì Trừng lại hỏi.
"Không phải, nhưng tôi biết chắc chắn đám người đó sẽ tới tìm co ấy. Nếu không phải cô ấy đang ở đây thì tôi đã không bị thương. Tôi đúng là quá xui xẻo, lúc tôi trở về nhà, chuẩn bị mở cửa thì gặp đám người đó tới tìm cô ấy."
Giọng nói của người hàng xóm tràn ngập sự oán giận, nghe vậy trong lòng Trì Trừng cũng khẩn trương.
"Một đám người tới tìm cô ấy? Là ai? Kết quả ra sao rồi?"
"Làm sao tôi biết được bọn họ là ai chứ, có điều nhìn là tôi biết bọn họ là người không dễ dàng chọc vào. Đám người đó có khoảng năm sáu người đàn ông, tôi không ngờ cô gái tóc đỏ ấy lại lợi hại như vậy, một mình cũng có thể giải quyết sạch sẽ đám người đó."
Nghe thấy Anna đã giải quyết xong đám người phiền toái đó, Trì Trừng thấy nhẹ nhõm người hơn hẳn. Sau đó, anh cúi đầu xin lỗi người phụ nữ ở cách vách: "Xin lỗi đã để cô liên quan tới việc không hay này, đây là chút tâm ý của tôi, coi như là tôi đang thay Anna xin lỗi cô đi."
Trì Trừng gửi một chút tiền cho người phụ nữ đó và cô ta vui vẻ nhận lấy. Tuy cô ta đã sớm nhận được tiền bồi thường của Anna nhưng cô ta sẽ không nói chuyện này cho Trì Trừng biết đâu.
Cuối cùng, trước khi Trì Trừng rời đi, cô ta còn không quên nhắc nhở anh một câu là người thường như bọn họ không nên trêu chọc vào nhân vật bí ẩn như Anna.
Bỗng nhiên Trì Trừng cảm thấy có chút đau buồn. Tuy sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ Anna đều được trả thù lao nhưng cái thù lao đó làm sao bù đắp được một thân toàn vết thương, liệu có ai biết được việc này không? Chẳng ai để ý cả, thật là chua xót, nhưng nó lại là sự thật phũ phàng trong cuộc sống.
Đương nhiên Trì Trừng sẽ không nhắc lại những lời người hàng xóm này đã nói cho Anna nghe. Anh gọi một chiếc xe, đi tới quán bar, nơi hai người gặp mặt lần đầu tiên sau khi anh tới Vienna vào dịp trước.
Một lần nữa trở lại quán bar ấy, lần này thời gian Trì Trừng tới sớm hơn lần trước nên trong quán chỉ có một người khách là Anna. Cô ngồi ở bên quầy bar, một mình uống rượu.
Trì Trừng im lặng ngồi xuống bên cạnh Anna, bartender lấy đi vỏ chai rượu nhỏ đang để trước mặt anh. Trì Trừng liếc mắt nhìn chai rượu đó, đây là một chai mà mọi người có thể tùy ý mang theo bên mình, đó là cider táo(1).
(1)Cider: là thức uống làm bằng nước trái cây, thường là táo. Ở châu Âu và khu vực châu Đại Dương, đây là một thức uống có cồn làm từ nước táo, qua một quá trình lên men.
Đối với người bình thường thì đây là một chi tiết nhỏ không đáng kể, nhưng với Trì Trừng thì khác, vỏ chai rượu đó đã nói cho anh biết không lâu trước đây đã có người ngồi đây cùng uống với Anna.
"Anh tới rồi." Anna uống cạn ly rượu rồi mới nói.
"Cô đã để lại tờ giấy cho người hàng xóm, cô biết tôi muốn tới." Trì Trừng gọi một chai bia, nhưng tới khi bartender đưa ra thì anh không uống ngay, ngược lại anh vào thẳng vấn đề.
"Vlad Borman tự tử, tình huống này phát sinh chẳng lẽ anh có thể không tới sao?" Anna ngà ngà say, nhìn Trì Trừng cười, nói.
"Tin Vlad Borman tự tử còn chưa công khai, nhưng quả nhiên cô đã biết từ trước." Nói xong câu này, bỗng nhiên Trì Trừng cảm thấy buồn bực trong lòng, lúc này anh mới uống một ngụm bia.
"Sao nào, đại trinh thám đang nghi ngờ tôi giết Vlad Borman à? Có điều, anh sai rồi, lúc Vlad Borman tự tử tôi còn đang ngồi trong quán bar uống rượu. Còn nữa, hắn đã bị nhốt ở trong nhà giam, làm sao tôi có thể giết hắn đây?"
"Tôi biết là Vlad Borman tự tử. Nhưng cái ý định tự tử này không phải cái hắn nghĩ ngay từ đầu, cô đã làm như thế nào đấy?"
Thấy bộ dạng chất vấn của Trì Trừng, Anna phì cười thành tiếng, sau đó cô lại rót cho mình ly rượu nữa: "Hóa ra lúc thẩm vấn phạm nhân anh cũng mang dáng vẻ này à. Không ngờ cũng có ngày tôi thấy được bộ dạng này của anh, nhưng anh là người thông minh, tôi tin rằng anh nhất định sẽ có đáp án cho chuyện này."
Trì Trừng hiểu vì sao Anna lại không nói thẳng với mình. Anh uống một ngụm bia, quyết định nói lảng sang chuyện khác.
"Có người tìm cô để gây rối, sao bọn họ lại tới tìm cô?" Trì Trừng hỏi với giọng quan tâm.
"Trên thế giới này nhiều người muốn tiêu diệt tôi lắm, anh đang hỏi ai?" Anna có vẻ không hiểu.
"Không đúng, mấy người đàn ông đó không tới tìm cô, cô là người luôn hành xử rất cẩn thận. Nếu như cô dễ dàng để lộ hành tung của mình như vậy thì đã sớm người một nơi đầu một nơi rồi. Chắc chắn mấy người đàn ông đó là người đã uống rượu cùng cô."
Trì Trừng liên tưởng tới vỏ chai rượu vừa rồi, anh đã suy luận ra được chân tướng.
Anna biết rất rõ Trì Trừng là người lợi hại như thế nào, nhưng cô không ngờ là anh có thể nói ra sự thật một cách nhẹ nhàng như vậy. Đặc biệt là khi thấy Trì Trừng muốn hỏi thăm anh chàng bartender, Anna càng khẩn trương hơn.
Theo bản năng, Anna rút súng ra.
Trì Trừng không thể ngờ rằng Anna lại rút súng ngay trước mặt mình. Dù vậy, anh cũng không sợ hãi, anh nhìn chằm chằm vào Anna, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
"Anna, cô thật sự sẽ nổ súng bắn tôi sao?"
Giọng Trì Trừng vang lên. Dưới cái nhìn chằm chằm của Trì Trừng, Anna có hơi hoảng loạn. Trong giây phút đó, cô trực tiếp chĩa súng về phía anh chàng bartender đang có ý định chạy trốn.
"Trì Trừng, tôi vĩnh viễn sẽ không nhắm vào anh mà nổ súng, nhưng lúc này tôi nhất định phải ngăn cản được anh." Nói xong, Anna nhìn về phía quầy rượu, rồi lại dùng giọng chân thành để nói: "Cậu sẽ không để lộ dù chỉ là một chữ với người ngoài, đúng không?"
Giọng nói Anna không mang theo chút ý tứ thăm dò nào cả, anh chàng bartender kia vội vàng gật đầu một cách máy móc. Lúc này, Anna thu lại súng của mình.
"Tôi thực sự sắp không nhận ra cô nữa rồi." Bỗng nhiên, Trì Trừng nói với giọng điệu vô cùng đau lòng.
Không có dấu hiệu báo trước, sau khi Trì Trừng nói xong câu đó, nước mắt Anna cứ chảy ra.
"Trì Trừng, tôi..."
Anna đang muốn nói cái gì đó với Trì Trừng thì tiếng nổ súng đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của quán bar vừa mới được khôi phục trong chốc lát.
**
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Chúc An Sinh ngồi xe đi tới London. Dựa theo bản đồ mình có, cô thuận lợi tìm được số nhà 221B phố Baker(2).
(2)221B phố Baker: Nếu bạn nào là fan truyện trinh thám và từng đọc Sherlock Holmes rồi thì chắc không còn xa lạ gì với số nhà này đâu nhỉ đây là địa chỉ nhà của Sherlock Holmes.
Ở chỗ này Chúc An Sinh thấy có rất nhiều người đội loại mũ deerstalker(3), miệng ngậm tẩu thuốc lá. Nhưng khác với những người này, Chúc An Sinh không đi tới căn nhà số 221B phố Baker.
(3)Mũ deerstalker: là một loại mũ thường được đội ở các vùng nông thôn, thường để săn bắn, đặc biệt là rình rập hươu. Nhân vật Sherlock Holmes trong series truyện của nhà văn Conan Doyle cũng thường đội mũ này.
Chúc An Sinh đứng ở đối diện số nhà 221B phố Baker nhìn hồi lâu, sau đó cô xoay người rời đi, gọi xe. Chúc An Sinh bảo tài xế chạy tới nhà thờ ở trấn nhỏ.
Lúc này sắc trời vẫn còn sáng nên Chúc An Sinh lo rằng mình lẻn vào nhà thờ sẽ có người phát hiện, vì thế cô tới khách sạn trong trấn thuê phòng trước.
Đặt phòng xong, Chúc An Sinh cũng không rảnh rỗi, cô tranh thủ đi quanh trấn một vòng, thuận tiện thu thập được một số thông tin.
Chúc An Sinh tìm tới sân bóng rổ, ở đây đang có một đám thanh niên chơi bóng rổ. Chúc An Sinh biết mấy cậu thanh niên sức sống tràn trề này có lòng cảnh giác tương đối thấp, thế nên cô chỉ dùng một ít đồ uống thôi là thu thập được tin tức rồi.
Tiếng tăm của cha xứ Kevin Brana quả thật không tồi, người lớn trong nhà mấy thiếu niên này đều rất kính trọng ông ấy. Thậm chí còn có thanh niên rất thích sự hài hước của cha xứ.
Thông tin này khiến Chúc An Sinh khó hiểu, đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên, nếu cha xứ Kevin là một người khoan dung, độ lượng, hiền lành, lương thiện thì ai lại đi giết hại ông ấy bằng phương thức kỳ quái như thế chứ?
Trì Trừng đã nói, hung thủ bắt cha xứ Kevin đeo cây thập giá có vòng gai, quỳ xuống trước tượng Chúa Jesus rồi mới giết bằng cách cắt yết hầu ông ấy, đây là hành vi giết người báo thù điển hình. Có điều, cha xứ Kevin là người được mọi người kính trọng, yêu quý, rốt cuộc là ai lại mang trong mình sự hận thù với ông ấy lớn như vậy, còn chọn phương thức kia để giết người?
Hung thủ để cha xứ Kevin quỳ gối trước tượng Chúa Jesus, chẳng lẽ hắn muốn ông ấy sám hối sao? Chúc An Sinh đang phân tích cách thức ra tay của hung thủ.
Khúc mắc đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Chúc An Sinh, càng thế, cô lại càng mong trời tối nhanh một chút.
Đêm đến, cuối cùng Chúc An Sinh cũng có cơ hội lẻn vào nhà thờ tiếp tục điều tra, cô chọn một con đường nhỏ khá hoang vắng để đi. Trên đường đi tới nhà thờ, ở ven đường vắng vẻ bỗng có một thứ hấp dẫn sự chú ý của Chúc An Sinh.
Chúc An Sinh đi tới đó nhặt đồ lên, đây là một chai rượu nhỏ có thể mang theo bên người, nhưng chai rượu này chỉ còn cái vỏ rỗng.
Chúc An Sinh nhìn nhãn dán ở vỏ chai, cố nghĩ xem đây là của hãng nào. Đây là một loại rượu táo bình thường.