Chúc An Sinh khó có thể tin tưởng tất cả những chuyện này, bởi vì cô thật sự không hiểu người nào lại nghĩ ra một kế hoạch cặn kẽ như thế, mục đích chỉ để tàn sát hai thôn trang?
Hay là mình suy đoán sai rồi? Thậm chí, Chúc An Sinh còn nghĩ suy đoán của mình là sai do không cách nào lý giải được hành vi khó hiểu của hung thủ, nhưng cô hiểu rõ đây là lời giải thích hợp lý nhất trong lúc này.
Những hành động này không thể tưởng tượng được nhưng lại rất tinh vi cẩn thận, thậm chí kế hoạch giết người này còn tàn nhẫn, điên cuồng tới cực hạn, chỉ có nó mới khiến toàn bộ cảnh sát Thái Lan đều bó tay.
Trên thế giới này có rất nhiều vụ án treo, tại sao lại có án treo? Là bởi vì chúng ta không đủ nguồn nhân lực phục vụ cho việc phá án. Nhưng vụ án này không giống với các án treo trước đó. Trước khi phạm tội có lẽ hung thủ đã biết rằng hành vi này của mình điên cuồng tới mức nào, rồi hắn cũng biết cảnh sát Thái Lan sẽ huy động toàn bộ nhân lực để bắt lấy hắn, chính vì thế hắn đã tạo ra một kế hoạch giết người điên cuồng tới khó tin.
Ở trong kế hoạch của hắn, mỗi một bước đều chuẩn xác như bánh răng xếp đều, bởi vì có suy nghĩ cẩn thận của hắn mới tạo nên quá trình phạm tội hoàn hảo.
Chúc An Sinh không thể không thừa nhận, kế hoạch phạm tội này đúng là hoàn hảo ngay từ bước đầu tiên. Thế nên ngay từ đầu Trì Trừng đã biểu hiện ra sự không tự tin lắm, thế nên những ngày đầu tới Thái Lan Trì Trừng đều rất hoang mang vì không tìm thấy manh mối nào có giá trị, mãi cho tới khi anh tìm được quặng đồng tinh luyện.
Quặng đồng tinh luyện kia thật nhỏ bé, nó nhỏ bé tới nỗi hung thủ cũng không ý thức được mình đã mang quặng đồng tinh luyện tới thôn trang này. Hơn nữa, Chúc An Sinh cũng cảm thấy chắc hung thủ không thể tin được Trì Trừng chỉ nhờ một viên quặng đồng tinh luyện nhỏ nhoi đã khám phá ra được kế hoạch hoàn hảo của hắn.
Cái này có nên nói là vận mệnh trêu ngươi không? Chúc An Sinh suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Làm gì có cái gọi là vận mệnh chứ, chẳng qua đều là gieo nhân gì gặt quả đấy thôi.
Mọi thứ bắt đầu từ khi hung thủ lên kế hoạch phạm tội và kết thúc là Trì Trừng phá được vụ án, đây là kết quả sau bao nhiêu năm anh miệt mài, chăm chỉ học tập.
Tạm thời không nói tới việc để phát hiện ra một viên quặng đồng tinh luyện nhỏ bé khó tới mức nào. Khi tìm ra viên quặng đồng tinh luyện, mọi người đã dồn lực chú ý lên đó nhưng lại quên mất để tìm được nó Trì Trừng đã phải tốn nhiều công sức như thế nào.
Giống như là khi Trì Trừng có thể nhẹ nhàng sắp xếp xong một khung xương hoàn chỉnh. Để có thể hoàn thành nó một cách nhẹ nhàng như vậy, khi lên mười tuổi Trì Trừng đã rèn luyện kỹ năng đó rồi.
Thậm chí gần đây Trì Trừng còn bắt đầu học khẩu ngữ nữa, tất cả những điều này sẽ giúp Trì Trừng hoàn thiện khả năng phá án của mình. Bây giờ, khi kế hoạch giết người của hung thủ bị bại lộ, đây cũng là nhân quả đã được gieo từ trước.
Cho đến giờ phút này, Chúc An Sinh đã không còn nghi ngờ những suy đoán của mình nữa. Lúc này cô chỉ muốn Trì Trừng nhanh chóng trở về thôi, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã là ba giờ sáng rồi.
Chúc An Sinh biết rõ vụ án này của Trì Trừng đã có bước phát triển mới nên tâm trạng cô nhẹ nhõm lạ thường. Cơn buồn ngủ ập tới, Chúc An Sinh ngáp một cái.
Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để thu dọn tài liệu lộn xộn trên mặt bàn, cuối cùng, trên mặt bàn chỉ có quyển notebook của Trì Trừng chưa đóng, Chúc An Sinh do dự.
Cô nhìn nét bút quen thuộc trên notebook, nụ cười bên môi cô không thể che giấu được. Vì thế cô dứt khoát lấy quyển notebook đó làm gối ngủ, như vậy sẽ có cảm giác Trì Trừng đang ở bên cạnh cô, Chúc An Sinh nặng nề chìm vào giấc ngủ.
…
Đợi tới khi Chúc An Sinh tỉnh lại đã là tám rưỡi sáng ngày hôm sau. Chờ tới khi cô đánh răng rửa mặt xong cô mới phát hiện ra bé trai hôm qua đưa cơm cho cô đang ngồi xổm ở bên ngoài chờ cô, cậu bé mang bữa sáng tới.
Chúc An Sinh thấy ở bên cạnh bé trai đó là một khay đồ ăn sáng. Lúc này cô mới nhớ ra là hôm qua cô đã bảo bé trai là hãy chuẩn bị cho cô một phần đồ ăn sáng, thấy phần ăn sáng đã nguội Chúc An Sinh liền hiểu cậu bé này đã ngồi đây đợi được một lúc lâu rồi. Trong lòng cô dâng lên cảm giác áy náy, cô bảo cậu bé đó vào trong phòng ngồi nghỉ một chút nhưng cậu bé đó lại từ chối ý tốt của cô.
Rồi cậu bé nói gì đó với Chúc An Sinh nhưng Chúc An Sinh nghe không hiểu, may thay khi đó Tiểu Mỹ cũng vừa tới nơi.
Nhờ có Tiểu Mỹ phiên dịch Chúc An Sinh mới biết được, hóa ra cậu bé này muốn nói cô đừng trách nhóc, nhóc sẽ đi hâm nóng lại phần ăn sáng này cho cô.
Hiểu được cậu bé đó nói gì Chúc An Sinh càng thêm áy náy. Cô muốn nói với cậu bé là không cần phải đun nóng lại nhưng trước khi Tiểu Mỹ phiên dịch cho cô, cậu bé đã mang phần ăn sáng đó rời đi rồi.
Lúc rời đi, bộ dáng của cậu bé vô cùng đáng yêu, cả Chúc An Sinh lẫn Tiểu Mỹ đều bị bộ dáng đó chọc cười.
“ Đứa bé này thật đáng yêu. Vậy mà em còn tưởng chị Chúc chưa ăn sáng chứ, còn mua thêm đồ ăn vặt mang tới đây. ” Tiểu Mỹ nói xong còn giơ giơ túi đồ cô mua ở cửa hàng tiện lợi lên.
“ Cảm ơn em, em cứ gọi thẳng tên chị là được rồi. Sức ăn của chị rất tốt, bất kể là đồ em mang tới hay đồ của cậu bé kia chị đều ăn được tất. ”
Tiểu Mỹ bị câu bông đùa của Chúc An Sinh chọc cười, cả hai người cùng nhau đi vào phòng.
Vào phòng, Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó sắc mặt cô nàng lộ ra vẻ lo lắng: “ Trì Trừng tiên sinh vẫn chưa trở về sao? ”
“ Em đang lo lắng cho anh ấy sao? Em không cần lo lắng đâu, anh ấy rất thông minh. Hơn nữa đêm qua chị đã ngồi phân tích mục đích đi vào rừng của Trì Trừng rồi, chắc anh ấy không thể quay về nhanh thế đâu. ” Chúc An Sinh lên tiếng an ủi Tiểu Mỹ, đồng thời cô cầm đồ ăn mà Tiểu Mỹ mua về từ cửa hàng tiện lợi lên, ăn vào cảm thấy rất thỏa mãn.
“ Chị Chúc, chị biết vì sao Trì Trừng tiên sinh lại đi vào rừng rồi hả? ”
Thấy Tiểu Mỹ mãi không sửa cách xưng hô với mình, Chúc An Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng vì cảm ơn Tiểu Mỹ đã chăm sóc mình trong thời gian này, Chúc An Sinh quyết định nói cho cô nàng biết một số việc.
“ Đúng là chị đã biết Trì Trừng vào trong rừng làm gì, không chỉ có thế, chị còn biết đích đến của Trì Trừng là ở chỗ nào nữa. ”
“ Điều chị nói là thật sao, thế thì tốt quá!! Trước đó vị cảnh sát ngày hôm qua chúng ta gặp còn dặn dò em phải hỏi thăm xem tình hình phá án của Trì Trừng tiên sinh tiến triển đến đâu rồi, bởi vì bọn em không thể nào đoán được tâm tư anh ấy. ” Tiểu Mỹ nói một cách hưng phấn.
“ Điều này cũng không có gì phải giấu diếm, cứ cho là chị không nói thì sau khi Trì Trừng trở về cũng sẽ nói cho mọi người biết. Thật ra, Trì Trừng đã phát hiện ra cách thức giết người của hung thủ. ”
“ Cách thức hung thủ giết người? ” Tiểu Mỹ nghe mà trong lòng nảy sinh nghi hoặc, dù sao thì cô nàng cũng không phải cảnh sát hình sự chuyên nghiệp: “ Em biết cả hai thôn đều bị phóng hỏa, cái chị muốn nói là cái này hả? ”
Chúc An Sinh bị bộ dáng ngơ ngác của Tiểu Mỹ chọc cười, sau đó cô lấy quyển notebook mà đêm qua cô để dưới gối ra, mở tấm bản đồ bên trong ra.
“ Chắc là em còn nhớ viên quặng đồng tinh luyện nhỉ? ” Tiểu Mỹ gật đầu, Chúc An Sinh tiếp tục nói: “ Viên quặng đồng tinh luyện đó chính là điểm mấu chốt của vụ án. ”
“ Cái chị nói là viên bé như hạt cát đó sao? ” Tiểu Mỹ vẫn không thôi nghi ngờ: “ Nhưng nó bé nhỏ như thế thì làm sao trở thành điểm mấu chốt của vụ án được? ”
“ Mấu chốt là nơi nó xuất hiện. Nơi quặng đồng tinh luyện xuất hiện là ở thôn trang bị tàn sát, vậy rất có thể những thôn quanh đó cũng sẽ có quặng đồng tinh luyện, nhưng ngày hôm qua khi chị đi quan sát tình hình xung quanh thì ở đây không có dấu vết nào cho thấy quặng đồng tinh luyện tồn tại. Nói một cách khác thì viên quặng đồng tinh luyện này không nên xuất hiện ở đó. ”
“ Điều này thể hiện điều gì chứ? ” Tiểu Mỹ không hiểu.
“ Vật đáng lẽ không nên xuất hiện lại xuất hiện ở trong thôn, Tiểu Mỹ, em nói xem là vì sao chứ? ”
Tiểu Mỹ suy nghĩ hồi lâu nhưng không thể nghĩ ra đáp án. Cuối cùng Chúc An Sinh đành kiên nhẫn giải thích cho cô nàng hiểu.
“ Viên quặng đồng tinh luyện đó đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong thôn, nhưng nó lại xuất hiện ở đó. Chỉ có một khả năng, đó là đã có người ‘đưa’ nó tới thôn. ”
“ Người nào đó? ” Nghe thấy cụm từ này, tinh thần Tiểu Mỹ bỗng dưng trở nên phấn chấn: “ Ý của chị là hung thủ? ”
“ Không sai, chính là hung thủ. ”
Ngay sau đó Chúc An Sinh mở tấm bản đồ ra cho Tiểu Mỹ xem, Chúc An Sinh chỉ cho cô nàng thấy dấu tích ‘Nhân Sơn Khoáng Tràng’ trên bản đồ.
“ Em thấy chỗ này không, nơi đây là Nhân Sơn Khoáng Tràng, một hầm mỏ đã ngừng hoạt động từ năm 2006. Tiểu Mỹ, em có biết quặng đồng tinh luyện mà chúng ta tìm thấy tới từ đâu không? ”
“ Ý của chị là hung thủ đã mang quặng đồng tinh luyện từ Nhân Sơn Khoáng Tràng tới tận thôn trang ở đây? Nhưng sao hung thủ lại xuất hiện ở Nhân Sơn Khoáng Tràng chứ? Chị vừa bảo nơi đó đã dừng hoạt động từ năm 2006 mà, nơi đó làm gì có người ở chứ, đúng không ạ? ”
“ Tiểu Mỹ, em đã nói tới điểm mấu chốt rồi đó. ” Chúc An Sinh cười tươi: “ Không biết em còn nhớ không, trước khi Trì Trừng tới đây, cảnh sát Thái Lan đã huy động nguồn nhân lực rất lớn để điều tra nhưng lại không điều tra ra bất cứ dấu vết nào, em có biết là tại sao không? ”
“ Vì sao chứ? ”
“ Đó là vì mọi người đã gặp được một tên hung thủ cực kỳ đáng sợ. Hắn đã loại trừ tất cả khả năng khiến hắn bị bại lộ, hắn giống như một con quỷ, im lặng tiến tới gần, sau đó tàn sát cả thôn trang dễ như trở bàn tay. ”
“ Sao hung thủ lại làm được điều đó? ” Hô hấp Tiểu Mỹ như ngừng lại, trong lúc Chúc An Sinh đang kể lại, trước mắt cô như hiện lên những hình ảnh đó.
Hung thủ cõng theo balo nặng đi vào trong rừng. Nhìn vậy ai cũng sẽ nghĩ hắn đi vào rừng để thưởng thức cảnh đẹp, nhưng không phải như vậy, hắn đâu có tâm trạng đi làm việc đó, hắn đến đây đơn giản chỉ là để tàn sát con người, để bọn họ đắm mình trong máu tươi.
Dường như Tiểu Mỹ thấy được bóng người đang di chuyển trong rừng cây, tốc độ của hắn rất nhanh, từ đầu tới cuối hắn chưa từng thay đổi mục tiêu.
Hắn kiên định đi về phía trước, bước chân hắn càng lúc càng gần, tiếng chuông tử thần vang lên trong thôn trang yên ắng.
Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, một thôn trang yên bình trong phút chốc đã chìm vào biển lửa, là lửa địa ngục. Tiếng người kêu cứu như có như không vọng ra từ biển lửa, còn hung thủ giống như một họa sĩ đang thưởng thức tác phẩm của mình, bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
Hắn thấy được người đang giãy dụa trong biển lửa bò ra người, hắn chậm rãi đi qua đó, trong tay hắn là thứ vũ khí lạnh băng, súng.