Toàn bộ cảnh sát trong cục Pittsburgh bắt tay vào điều tra ngay trong đêm, Chúc An Sinh và Trì Trừng cùng nhau đi tới khu vực mà Karen McKenna biến mất.
Trì Trừng và Chúc An Sinh cùng nhau phân tích quãng đường Karen McKenna đi từ nhà tới siêu thị. Đó là một con đường nhỏ khá yên ắng. Hai người tin rằng, nếu không muốn bị fans quấy rầy, Karen McKenna sẽ chọn đi con đường này.
Đồng thời, Trì Trừng cũng để cảnh sát đi điều tra mấy khu vực khả nghi gần đó, mấy căn nhà bị bỏ hoang hoặc là các góc khuất. Phương pháp này giống như là đi mua vé số vậy, về cơ bản thì hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn. Vì vậy, anh và Chúc An Sinh không lựa chọn hành động cùng với cảnh sát.
Chúc An Sinh và Trì Trừng chia nhau ra đi tới hai đầu nút của con đường. Trì Trừng xuất phát từ chỗ siêu thị về nhà của Karen McKenna, còn Chúc An Sinh thì đi từ nhà Karen McKenna ra. Trong lúc đó, hai người luôn giữ liên lạc với đối phương.
“Trì Trừng, anh xem băng ghi hình ở siêu thị chưa?” Điện thoại vừa kết nối, Chúc An Sinh đã hỏi.
“Khoảng năm giờ chiều, Karen McKenna có tới siêu thị. Cô ấy đeo khẩu trang, đội mũ nhưng đi vào đây chỉ mua mỗi gói thuốc lá rồi rời đi.”
“Cô ấy tới siêu thị xa nhà như thế chỉ để mua thuốc lá thôi sao?” Chúc An Sinh nghi hoặc hỏi lại.
“Anh cũng thấy khó hiểu, nhưng sau đó anh đã có đáp án.”
“Anh biết đáp án?” Chúc An Sinh ngạc nhiên.
Chúc An Sinh biết, trong lúc mình chạy tới nhà Karen McKenna, Trì Trừng đã đi xem băng ghi hình của siêu thị, nhưng cô không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn anh đã điều tra ra.
“Lúc anh chuẩn bị rời khỏi siêu thị thì vô tình phát hiện ra. Anh phát hiện ở thùng rác bên cạnh siêu thị có rất nhiều gói hotdog đóng gói. Sau khi hỏi thăm nhân viên siêu thị, anh mới biết ở đây chiều nào cũng có một người đứng bán hotdog. Nó làm cho anh nghĩ tới mình đã bỏ qua một nhân chứng.”
“Vậy anh đã liên hệ với người đứng bán hotdog?”
“Ừ. Nhân viên siêu thị cũng hay mua hotdog ở đó nên có số điện thoại của người bán.”
“Người bán hotdog là người đã tập kích Karen McKenna à?”
“Anh ta đâu biết người đội mũ đeo khẩu trang là Karen McKenna. Nhưng, đúng là anh ta đã nhìn thấy cô ấy.”
“Theo như những gì anh ta nhớ thì lúc ấy hình như là Karen McKenna đang đợi người. Sau đó, vì mất kiên nhẫn nên cô ấy mới đi vào siêu thị mua thuốc lá. Không lâu sau thì có một người đàn ông chạy tới, người bán hotdog tận mắt nhìn thấy Karen McKenna tiến hành giao dịch với người đàn ông đó.”
“Giao dịch?” Chúc An Sinh không hiểu lắm: “Giao dịch cái gì?”
“Người bán hotdog nói, hành động của Karen McKenna và người đàn ông đó cứ thậm thụt, lén lút. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, anh ta chắc chắn là lúc Karen McKenna mua ‘kẹo’.”
Cuối cùng Chúc An Sinh cũng hiểu vì sao Karen McKenna lại tới một nơi xa nhà như thế: “Ý anh muốn nói là cô ấy đã mua ma túy?”
“Hollywood rất hỗn loạn, thế nên anh không ngạc nhiên lắm. Bây giờ anh chỉ đang nghi ngờ không biết có phải Karen McKenna đã bị sát thủ Hello Kitty bắt cóc không. Hay là cô ấy chỉ đang tìm một chỗ để hút ma túy?”
“Anh nghĩ chuyện chỉ có thế thôi hả?” Chúc An Sinh vừa bực vừa buồn cười. Trước kia, cô từng thấy Karen McKenna trên màn ảnh nhưng không thể thông qua đó để hiểu về bản chất của con người.
“Đợi chút.”
Trì Trừng định trả lời thì thấy cảnh sát trưởng gọi tới. Vì thế, anh bảo Chúc An Sinh đợi mình một lát rồi chuyển sang nhận điện thoại của cảnh sát trưởng.
Tin tức cảnh sát trưởng đem tới lần nữa làm tâm trạng Trì Trừng chùng xuống, bởi vì ông ấy đã tìm thấy chủ nhân của chiếc xe máy kia. Dựa theo những gì hắn nói thì chiều nay chiếc xe máy đó đã được một người đàn ông đội mũ bảo hiểm mua với giá hai trăm đô la.
Quả nhiên hung thủ đã dùng chiếc xe máy đó để phân tán lực chú ý của cảnh sát!
Nhận được tin rồi, Trì Trừng không thể không tự hỏi lần nữa. Karen McKenna bị sát thủ thú bông bắt thật sao?
Tiếp tục cuộc trò chuyện với Chúc An Sinh, Trì Trừng đem tin tức mới nhất nói cho cô biết: “An Sinh, anh mới nhận được tin này. Chiếc xe máy đó đúng là do hung thủ cố ý dùng để che mắt. Quả nhiên, sáng nay hắn đã chịu sự kích thích. Anh nghĩ hắn sẽ tiếp tục gây án vào ngày hôm nay nên rất có thể Karen McKenna đã bị hắn bắt cóc.”
“Em biết.”
Câu trả lời ngắn gọn của Chúc An Sinh làm Trì Trừng hoang mang, cau mày.
“Em biết? Thế là có ý gì?”
“Trì Trừng, nãy anh bảo Karen McKenna chỉ vào siêu thị mua một gói thuốc lá thôi đúng không?” Chúc An Sinh vừa nói vừa ngồi xổm xuống.
Xuất hiện trong mắt Chúc An Sinh là một điếu thuốc lá đã cháy hết. Nhìn phần tàn thuốc rơi xung quanh, cô có thể tưởng tượng ra được cảnh nó rơi xuống.
Chủ nhân của điếu thuốc này chắc chắn đã gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn. Vậy nên điếu thuốc vừa mới được châm này mới rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống, nó tiếp tục cháy, tàn thuốc rơi xung quanh. Nó tiếp tục cháy cho tới tận khi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc.
“Đúng vậy.” Trì Trừng không biết vì sao Chúc An Sinh lại hỏi như vậy nhưng đã bắt đầu thấy hơi bất an.
“Thế thì đúng rồi. Chắc chắn là Karen McKenna đã gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Chúc An Sinh miêu tả lại điếu thuốc lá cho Trì Trừng nghe. Anh tán đồng với suy đoán của cô.
“Em ở yên đó, giờ anh chạy tới ngay.” Trì Trừng nói xong lập tức cúp điện thoại, chạy như điên tới địa điểm mà Chúc An Sinh đã miêu tả.
Chúc An Sinh trầm tư nhìn điếu thuốc lá đó một lúc lâu rồi quyết định không đợi Trì Trừng nữa mà tiếp tục điều tra. Bởi vì, theo như lời Trì Trừng nói thì bọn họ chỉ còn sáu tiếng nữa thôi. Nếu Karen McKenna đã gặp hung thủ thì rất có thể chỉ cần trì hoãn một giây thôi sẽ đem đến cái chết cho cô ấy.
Chúc An Sinh quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cuối cùng, cô phát hiện ra thảm cỏ bên tay phải có dấu hiện bị túm, lôi kéo.
Chúc An Sinh lần theo dấu vết cả một đường, thẳng cho tới khi sắp rời khỏi con đường hẻo lánh để hòa vào đường phố náo nhiệt.
Chúc An Sinh trầm tư nhìn cảnh người đến kẻ đi trên con đường cách đó không xa, cô đã bước ra khỏi thảm cỏ, đặt chân vào con đường sỏi đá. Khoảng cách giữa cô và mặt phố chỉ cách nhau một bụi cây, cùng một chút cành lá xum xuê tươi tốt.
Hung thủ không thể mang theo Karen McKenna đã hôn mê ra ngoài phố. Vậy hắn đã đi đâu? Chúc An Sinh tiếp tục quan sát những cảnh vật xung quanh mình.
Đây là một công viên với quy mô nhỏ. Chúc An Sinh chẳng tìm thấy một chỗ ẩn núp nào quanh đây, thế nên cô không hiểu. Đã không phương tiện giao thông lại còn phải mang theo một Karen McKenna đã hôn mê thì hung thủ có thể đi đâu?
Chúc An Sinh tìm kiếm xung quanh. Và rồi, cô tìm thấy một nắp cống bị hở.
Một tiếng động vang lên hấp dẫn sự chú ý của Chúc An Sinh. Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn nắp cống. Sau vài giây sửng sốt, cô bắt đầu mở nắp cống ra. Nó được Chúc An Sinh mở ra một cách dễ dàng.
Nắp cống mở ra, mùi tanh hôi lập tức ập vào mặt. Chúc An Sinh thấy được bên dưới đó có một cái thang.
Chúc An Sinh gửi tin nhắn cho Trì Trừng xong thì lập tức cài điện thoại về chế độ im lặng. Cuối cùng, cô bất đắc dĩ hít sâu một hơi không khí mới rồi bò vào cống thoát nước.
Vào cống thoát nước, cô mở chức năng đèn pin trên điện thoại ra, đồng thời cẩn thận rút cây súng bên hông mà cục cảnh sát Pittsburgh đã cấp cho cô.
Đúng như những gì Chúc An Sinh suy đoán. Quả nhiên, cô phát hiện ra được một số dấu vết khả nghi trong đường cống ngầm. Thậm chí, cô còn thấy cả dấu chân. Chúc An Sinh bước theo dấu chân này về phía trước.
Mùi tanh tưởi của cống thoát nước làm Chúc An Sinh nhớ tới nỗi ác mộng thi thể bị thối rữa ở cấp độ cao. Nó ngưng tụ lại, xộc đến khiến mắt người cũng khó có thể mở được.
Chúc An Sinh cố nén khó chịu trong người, làm lơ đi những con chuột to đùng đang hoảng loạn chạy trốn. Cô đi theo mãi cho tới khi dấu vết biến mất bên dưới một miệng giếng khác.
Chúc An Sinh quan sát cái thang, trên đó có dấu vết của việc có người leo lên.
Vào khoảnh khắc bò ra được khỏi cống thoát nước, Chúc An Sinh cảm giác như mình vừa được hồi sinh. Cô dùng cả miệng lẫn mũi thở phì phò, cứ như là muốn phun ra hết những không khí ô nhiễm trong phổi.
Quan sát xung quanh xong, Chúc An Sinh nhận ra mình đang ở trước một nhà xưởng bị bỏ hoang.
Nhà xưởng rách nát trong bóng đêm cứ như là cảnh tượng khủng bố trong phim điện ảnh, nhưng Chúc An Sinh không hề sợ hãi vì cô đã sớm tập thành thói quen khi đối mặt với chúng.
Chúc An Sinh phát hiện trên mặt đường có dấu chân dẫn thẳng tới nhà xưởng. Cô hít sâu thêm một lần nữa, bắt đầu xâm nhập vào nhà xưởng giống như một u hồn trong bóng đêm.
Ban đầu, Chúc An Sinh muốn yên lặng để lần dấu vết hung thủ nhưng kế hoạch đó đã bị đánh vỡ khi có tiếng hét chói tai vang lên.
Dựa vào tài phán đoán âm thanh cực nhanh, Chúc An Sinh dùng tốc độ như chạy nước rút một trăm mét tới đó. Càng tới gần, âm thanh giãy dụa đó càng rõ ràng. Và cuối cùng, trước mặt cô là cánh cửa được đóng kín.
Chúc An Sinh lập tức dùng chân đá văng cửa. Chính ngay trong giây phút đó, lọt vào mắt cô là khuôn mặt vặn vẹo với nụ cười quỷ dị.
Hung thủ dùng tay bóp chặt cổ Karen McKenna. Giây phút cái chết cận kề làm cho hắn hưng phấn. Máu trong người hắn sôi trào, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Nhưng không ngờ, ngay vào lúc này lại có người xông tới. Thế nên, lúc quay đầu lại nhìn Chúc An Sinh, nụ cười vặn vẹo đó biến cứng ngắc.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên xé toạc màn đêm. Hung thủ nhanh nhẹn lách người bảo vệ được bản thân một mạng. Vị trí Chúc An Sinh nhắm chuẩn là trái tim, có điều, vì hắn nghiêng người nên viên đạn chỉ trúng vào cám tay.
Ngay lập tức, hắn dùng Karen McKenna đã bất tỉnh, cơ thể trần trụi làm lá chắn cho mình. Chúc An Sinh không biết là cô ấy còn sống hay đã chết, vì vậy đành từ bỏ việc tiếp tục nổ súng.
“Anh trốn không thoát đâu, tôi khuyên anh tốt nhất…”
Chúc An Sinh định thử thuyết phục hung thủ nhưng còn chưa nói xong đã thấy hắn rút từ bên hông ra một lưỡi dao sắc bén. Sau đó, hắn hung hăng đâm một nhát vào cơ thể Karen McKenna.
Đâm xong một dao, hung thủ rút ra rồi ném Karen McKenna như ném rác. Sau đó, hắn chạy về phía cửa sổ cách đó không xa. Mọi thứ xảy ra quá chớp nhoáng, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng hung thủ đâu.
Chúc An Sinh muốn đuổi theo hung thủ nhưng không thể để mặc máu Karen McKenna cứ chảy ra ồ ạt như thế được. Cô biết, nếu giờ mình đuổi theo hung thủ thì cô ấy sẽ chết.
Đây cũng là nguyên nhân hung thủ đâm Karen McKenna bị thương.
Quá đê tiện!
Chúc An Sinh thầm mắng một câu rồi đi tới ngăn máu tiếp tục chảy ra từ vết thương của Karen McKenna.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem vì sao hung thủ lại xuất hiện sớm như thế? Khúc ngoặt lớn sẽ xảy ra ở chương sau.