Cơm no rượu say, Chúc An Sinh lại gọi cho mình và Trì Trừng mỗi người một ly nước dưa hấu lạnh nữa, uống xong nước ép dưa hấu, đề tài của hai người lại một lần nữa quay trở lại vụ án.
" Trì Trừng, về cái người tên Parker Martinez này, anh còn thông tin nào về người này không? "
" Tôi còn biết hắn là người trong gia tộc Martin. "
Trì Trừng dùng bộ dáng nghiêm túc mà nói ra một câu vui đùa. Trong chốc lát, Chúc An Sinh cảm thấy cả người mình như đóng băng, cô yên lặng đẩy ly nước ép dưa hấu mát lạnh sang chỗ khác, bây giờ cô cảm thấy bản thân cô cũng đủ mát lắm rồi.
" Trì Trừng, không biết đã có người nói với anh câu này chưa nhỉ. Tuy rằng anh rất thông minh, nhưng về khiếu hài hước, anh hoàn toàn không có thiên phú đâu. "
Trì Trừng che giấu sự xấu hổ bằng cách ho nhẹ hai tiếng. Sau đó anh cầm ly nước ép dưa hấu lên uống vài ngụm, như thể anh muốn dùng ly nước ép dưa hấu này để xua tan đi sự xấu hổ của mình.
" Về mảng truyền thông, gia tộc Martin khống chế được không tồi, thế nên trên mạng không có mấy thông tin về gia đình Martin. Nhưng mà tôi có một người bạn có địa vị khá cao trong xã hội, ước chừng chỉ có cậu ta mới có thể ở cùng một tầng lớp với gia tộc Martin thôi. Lúc đó, cậu ta suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cái người tên Parker Martinez này, theo như lời cậu ta nói thì Parker Martinez là con trai của Javier Martinez, cũng là em trai của Anthony Martinez, người đứng đầu gia tộc Martinez hiện nay. "
Chúc An Sinh thiếu chút nữa thì bị mấy cái tên đó dọa cho hồ đồ, cũng may nửa năm nay cô đã tiếp xúc nhiều với người nước ngoài, biết được tên của họ khá phức tạp. Cho nên, cô cũng hiểu được phần nào quan hệ của bọn họ rồi.
Anthony Martinez, hiện nay là người đứng đầu gia tộc Martin. Mà Parker Martinez là em trai của Anthony, không những thế, hắn còn là con trai của Javier Martinez nữa.
" Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trì Trừng, bạn bè của anh đúng là nhiều thật đấy. " Chúc An Sinh nói, cô cùng Trì Trừng trải qua khá nhiều vụ án rồi, trong đó cũng có không ít những vấn đề khó khăn, nhưng mà mặc kệ cho nó có khó khăn như thế nào thì chỉ cần một cuộc điện thoại Trì Trừng gọi cho bạn, vấn đề đó đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
" Nếu không cô thử nghĩ xem tôi bỏ thời gian ra đi tới các buổi tiệc để làm gì chứ? Cho dù một người thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có giới hạn của nó thôi, hiển nhiên tôi không thể bỏ quá nhiều thời gian ra để đi tìm hiểu một thứ được, lúc này bạn bè của tôi ở trong xã hội thượng lưu có thể giúp tôi mà. "
Trì Trừng nghiêm túc trả lời như thế khiến Chúc An Sinh á khẩu không nói được câu nào. Nhưng thật ra Chúc An Sinh đã sớm hiểu rõ, Trì Trừng chính là loại người yêu sự nghiệp bằng cả trái tim chân thành đấy. Nếu không, với trí thông minh của anh thì anh có thể chọn đại một công việc nào đó nhẹ nhàng hơn để làm mà. Mà Chúc An Sinh cũng biết, cho dù anh chọn ngành nghề nào đi chăng nữa thì chắc chắn anh sẽ thành công trong lĩnh vực đó.
" Vậy xem ra về sau tôi nên cùng anh đi tham gia một số buổi tiệc như thế nhỉ. "
" Rất sẵn lòng, chỉ cần bình thường cô không rảnh ra một chút là lại đi luyện võ thì tôi tin chắc rằng cô sẽ có rất nhiều thời gian. "
" Chúng ta vẫn nên nói tiếp về Parker Martinez đi. " Chúc An Sinh vừa thấy Trì Trừng chuyển đề tài sang bản thân mình thì lập tức di chuyển chủ đề: " Anh nói hôm nay chúng ta có thể gặp hắn hả? Bây giờ hắn đang ở trên thuyền sao? "
" Đúng vậy, căn cứ theo thông tin mà tôi nghe được, tôi có thể chắc chắn rằng đêm nay hắn sẽ tham gia vũ hội trên con thuyền này. Bởi vì trước đây hắn thường xuyên tới những vũ hội trên du thuyền, hơn nữa ở vũ hội hắn sẽ lên tiếng với tất cả mọi người, tôi đoán đại khái là hắn thích cảm giác trở thành tâm điểm chú ý của những người khác. "
" Nói thế là sao? "
" Parker Martinez là em trai của người đứng đầu gia tộc Martin hiện nay, theo lý mà nói, địa vị của hắn trong gia tộc hẳn là không thấp. Hơn nữa, theo như lời bạn tôi nói thì bố của Parker Martinez là Javier Martinez, quyền lực trong tập đoàn Martin của ông ấy cũng không nhỏ. Nhưng mà cô nhìn chỗ đứng hiện tại của hắn xem, không ngờ hắn lại phải tới một nơi như Houston để giữ chức tổng giám đốc nho nhỏ quán lý nơi này, An Sinh, cô nói xem, đây là có ý gì? "
Trì Trừng đem những gì mình điều tra được nói cho Chúc An Sinh biết, anh nghĩ nên có người thứ hai biết được những việc này, như vậy, anh có thể xác định xem suy đoán của mình có hợp lý hay không.
" Tôi nghĩ, có thể Parker Martinez là một kẻ bất tài, vô dụng. " Chúc An Sinh trực tiếp nói ra suy đoán của mình: " Theo như lời anh nói thì Parker Martinez có một bối cảnh rất lớn, nhưng tại sao hắn chỉ được làm cái chức tổng giám đốc quản lý nho nhỏ như thế? Tôi nghĩ gia tộc Martin có thể cho hắn một vị trí tốt hơn, công việc nhẹ nhàng, lại không bị coi là đồ phế vật. Mà phía trước hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội đang chờ đợi, nhưng những cơ hội này đều bị hắn gạt bỏ hết rồi, vậy nên gia tộc Martin mới nghĩ rằng hắn chẳng có tài cán gì. Vì vậy, họ mới đem chức vụ như thế này giao cho hắn. "
Sau khi Trì Trừng nghe được những phân tích của Chúc An Sinh thì nở một nụ cười: " Ý nghĩ của tôi với cô là giống nhau. Hơn nữa trước đó tôi cũng nói rồi, Parker Martinez trong những bữa tiệc cực kỳ thích lên tiếng để gây sự chú ý với mọi người. Hắn thích cái cảm giác được mọi người chú ý, mà tôi nghĩ nguyên nhân hắn thích làm điều này là vì những điều mà cô vừa phân tích xong. "
Trì Trừng nói, bỗng nhiên anh cảm thấy trước mắt anh như hiện ra một người với một hình tượng, bề ngoài hào nhoáng, dối trá, kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng trên thực tế thì nội tâm người này vô cùng yếu ớt, không thể chịu nổi sự tổn thương cho dù đó chỉ là một chút.
" Trì Trừng. " Bỗng nhiên Chúc An Sinh dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để hỏi anh: " Anh cảm thấy Parker Martinez là hung thủ sao? "
" An Sinh, cả tôi và cô đều hiểu rõ mà, người có thể khiến du thuyền Eros đang bảo dưỡng mà xuất phát, có thể chỉ chở một người trên du thuyền đó, có thể làm được những việc này, những người đó đếm trên đầu ngón tay. "
Trì Trừng không trả lời trực tiếp vấn đề của Chúc An Sinh, nhưng đáp án bày ra ngay trước mắt, khỏi nói cũng tự biết.
" Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? " Chúc An Sinh hoang mang hỏi lại. Cô đang nghĩ tới Parker Martinez, cho dù đối với gia tộc Martin thì hắn là một kẻ bất tài vô dụng, nhưng dù sao phía sau lưng hắn cũng có một gia tộc khổng lồ chống đỡ, liệu cô và Trì Trừng có thể đưa hung thủ ra ánh sáng không đây?
" Chứng cứ, cần tìm được chứng cứ vững chắc nhất, chứng cứ sẽ dẫn dắt chúng ta tìm ra chân tướng. "
Trì Trừng trả lời vừa nhanh lại vừa kiên định, sau đó anh quay qua chỗ Chúc An Sinh, cười nói: " An Sinh, tôi nghĩ chúng ta cần phải trở về để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, cô có biết khiêu vũ không? "
***
Tới khoảng sáu giờ tối, Chúc An Sinh kéo tay Trì Trừng đi vào trong đại sảnh tổ chức tiệc. Trong đại sảnh giờ đã vô cùng ồn ào náo nhiệt, đã có rất nhiều người tới đây, quần áo trên người bọn họ đều là hàng hiệu, họ cứ đứng túm năm tụm ba lại mà nói chuyện với nhau.
Những vị khách trên du thuyền này, tuy rằng đa số gia thế của họ không thể sánh bằng gia tộc Martin hùng mạnh nhưng mỗi người ở đây đều là người của giới thượng lưu. Cho nên mọi người đều muốn nhân bữa tiệc này có thể kết giao thêm bạn bè mới, có thể nói, không có người khách nào là không tham gia bữa tiệc tối nay cả.
" Anh có phát hiện ra cái gì khác không? "
Chúc An Sinh nhìn quét qua đám người đang đứng trong đại sảnh, nhưng mà cô không phát hiện ra người nào là người khả nghi cả.
" Cô đang nói tới Parker Martinez sao? Tôi không phát hiện ra hắn, nhưng mà theo như những gì chúng ta phác họa về hắn thì tôi cảm thấy giờ hăn đang đứng ở trong một góc nào đó, âm thầm nhìn chăm chú chúng ta mới đúng. "
" Thật biến thái. " Chúc An Sinh nhíu mày, giọng nói đầy vẻ ghét bỏ.
" Tuy rằng tôi không phát hiện ra Parker Martinez, nhưng tôi lại phát hiện ra một số thứ khác. " Trì Trừng nhìn bộ dáng chán ghét của Chúc An Sinh, anh bị cô chọc cười rồi.
" Anh phát hiện ra cái gì? "
" Tôi phát hiện, rất nhiều người đang nhìn trộm về phía bên này để nhìn cô đấy, cô thật sự rất thích hợp mặc những bộ váy lễ phục như thế này. "
Chúc An Sinh không ngờ Trì Trừng lại chuyển chủ đề sang việc này. Phàn ứng đầu tiên của cô là ngẩn ra, ngay sau đó cô cảm giác được hai bên mang tai của mình đang nóng lên, rõ ràng là Trì Trừng đang khen cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi xấu hổ. Dù thế thì khóe miệng cô không khỏi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
" Trì Trừng, hôm nay miệng anh uống mật đúng không? Không phải là anh lại có chủ ý gì đó chứ? "
" Cô đang lấy lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử sao? Cô nghĩ tôi là loại người âm hiểm như thế sao? "
" Phải. " Chúc An Sinh trả lời ngay, không chút do dự.
" Vậy được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì tôi sẽ không giả vờ như không biết nữa..."
Trì Trừng mới nói được một nửa, Chúc An Sinh đã bày ra vẻ mặt "mình biết ngay mà" Nhưng mà hành động tiếp theo của Trì Trừng lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Chúc An Sinh.
Chúc An Sinh không biết, từ lúc Trì Trừng bước vào đại sảnh cho tới giờ, anh luôn chú ý tới dàn hòa tấu đang ngồi cách đó không xa, chơi nhạc cụ. Khi Trì Trừng thấy dàn hòa tấu đang chuẩn bị đổi bài thì anh mới hành động tiếp.
" Tiểu thư Chúc An Sinh, không biết, tôi có thể mời cô nhảy cùng tôi một điệu không? "
Chúc An Sinh thấy Trì Trừng hơi khom người xuống, sau đó anh vươn tay phải của mình về phía cô. Chúc An Sinh nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, bỗng nhiên, cô cảm giác trái tim cô hình như lệch đi một nhịp.
Mãi cho tới khi tiếng nhạc du dương vang lên, Chúc An Sinh mới khôi phục được tinh thần, sau đó, cô vội vàng đặt tay của mình lên tay Trì Trừng.
Một tay của Trì Trừng nhẹ nhàng vòng qua eo cô mà đỡ, lúc ngón tay chạm vào làn da cô, Chúc An Sinh cảm thấy, thật ra cô chẳng bài xích cảm giác này chút nào, cô chỉ cảm thấy đôi tay của Trì Trừng rất ấm áp.
" Trì Trừng, rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì thế? " Chúc An Sinh bắt đầu khiêu vũ cùng với Trì Trừng, cô nói nhỏ bên tai anh một câu, cô không hiểu tại sao đột nhiên Trì Trừng lại mời cô khiêu vũ. Bọn họ tới chỗ này đâu phải để khiêu vũ đâu.
" Đừng nói như vậy, cô chỉ cần nhảy theo bước chân của tôi là được, tới lúc đó, cô sẽ là tiêu điểm của buổi vũ hội lần này. "
Chúc An Sinh vẫn không hiểu sao Trì Trừng lại làm như thế này. Nhưng hiện tại, cô cũng chỉ có thể làm theo lời anh nói thôi. Ngày trước, khi cô còn đi học cô cũng từng nhảy qua một chút, nhưng cũng chẳng ăn thua vào đâu, may mà có Trì Trừng nhảy rất giỏi, cô chỉ cần đi theo bước nhảy của anh là được. Chỉ có thế thôi, nhưng từng bước nhảy thật giống như một chú bướm xinh đẹp đang bay lượn.
Chúc An Sinh phát hiện ra càng lúc càng có nhiều ánh mắt dừng lại trên người cô và Trì Trừng, nhưng cô vẫn không hiểu được dụng ý của anh. Mãi cho tới khi Trì Trừng và cô nhảy xong một bài, một người có dáng người cao gầy nhưng sắc mặt tái nhợt đi tới chỗ bọn họ, cuối cùng Chúc An Sinh cũng hiểu được chuyện mà từ nãy tới giờ anh làm là gì rồi.
Quả nhiên, Trì Trừng chính là một con cáo già! Chúc An Sinh thầm mắng trong lòng một câu, thế mà từ nãy tới giờ cô còn nghĩ tới nghĩ lui, không biết vì sao đột nhiên Trì Trừng lại khen mình, hóa ra anh đang muốn dùng bản thân mình để dụ con mồi ra bên ngoài, dụ Parker Martinez xuất đầu lộ diện.
Thế mà cô còn nghĩ rằng Trì Trừng thật sự mời cô khiêu vũ cùng anh nữa chứ? Chúc An Sinh thầm mắng bản thân đúng là đồ ngu ngốc, Trì Trừng đâu phải loại người hiểu được phong tình.
Nhưng cho dù giờ phút này tâm trạng của Chúc An Sinh phức tạp tới thế nào thì trong phút chốc cô sẽ phải quên đi tâm tình nhỏ này. Bởi vì điều quan trọng nhất hiện tại là người đang đứng trước mặt hai người họ đây. Đó là người đàn ông thỉnh thoảng quét ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy mê hoặc lòng người để đánh giá Chúc An Sinh, là Parker Martinez.
Tác giả có lời muốn nói: Phần đầu của vụ án về cơ bản đã kết thúc rồi, tiếp theo đây tình huống sẽ vô cùng lắt léo. Nhưng mà trước đó tôi đã sửa không ít chỗ, không biết có bị mọi người nhìn ra không, ha ha.