Tầm 5 rưỡi chiều, Chúc An Sinh hoảng sợ từ trong ác mộng mà tỉnh giấc, bên tai cô cứ văng vẳng câu nói của Phương Trọng Bình " Cháu từ chức đi. "
Tự cô lúc đó cũng không đáp ứng yêu cầu của Phương Trọng Bình, nhưng thế thì có ích lợi gì chứ? Tuy rằng có thể giữ được chức vụ hiện tại của mình, nhưng cô phải ngồi ngốc ở nhà tận ba ngày, đừng nói tới được vào đội hình sự, đó đúng là ước mơ không thể với tới.
Tay trái cô xoa xoa đầu cho bớt đau, tay phải cô lần mò trên giường tìm điện thoại di động, mở điện thoại lên cô mới phát hiện, cô đã dành thời gian gần như cả ngày để ngủ rồi, giờ đã gần tối rồi.
" Chúc An Sinh, sao mày có thể sống cuộc sống như thế này chứ? "
Chúc An Sinh nhìn màn hình di động tối đen đang phản chiếu hình ảnh của mình, nhịn không được mà tự ngồi nói chuyện một mình. Hình ảnh phản chiếu cô lúc này là người có mái tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, miễn đề cập tới kiểu áo ngủ như người già trung niên mà cô cho là thoải mái, bộ dáng đúng là vô cùng chán nản.
Bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy, có phải chính cô cũng sắp buông bỏ luôn giấc mơ được vào đội hình sự rồi không?
Chúc An Sinh quay đầu nhìn đầu giường mình, trên đó có đặt mấy khung hình, trong đó có một khung có bức ảnh cũ, nó đã bị ố vàng, Chúc An Sinh nhớ rất rõ, lúc chụp bức ảnh này cô đang muốn cù bố mẹ, họ cười lên thật thoải mái, người chụp ảnh đã chớp lấy cơ hội này mà chụp.
" Bố, mẹ, con thật nhớ hai người. "
Chúc An Sinh nhịn không được, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống khung ảnh, cô vội vàng dùng tay áo ngủ lau khô nước mắt, đối với việc lần này Phương Trọng Bình làm, sự tức giận của cô cũng đã vơi đi phân nửa.
Đúng vậy, cô làm sao có thể đi oán giận Phương Trọng Bình được đây? Phương Trọng Bình đối với cô vô cùng tốt, việc không muốn cho cô vào đội hình sự là nguyện vọng của bố cô, mà cô thì hoàn toàn hiểu được ước muốn này của bố.
Chúc An Sinh còn nhớ rõ khi đấy cô tới cửa hàng mua kem, cô mua xong ra ngoài không thấy mẹ mình đâu cả, hai ngày sau cô nhận được tin bố mẹ mình đã qua đời. Phương Trọng Bình cũng không có ý định giấu diếm cô bất cứ thứ gì, ông nói bố mẹ cô bị kẻ xấu trả thù, kẻ xấu đó đã bắt cóc mẹ cô, và bố cô đi cứu, cho dù là trong tình huống nào thì bố cô vĩnh viễn sẽ bảo vệ mẹ.
Phương Trọng Bình không lừa cô, khi cô tới nhà xác, nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của bố mẹ, máu chảy ra giờ đã đông cứng vào thành vết ố rõ rệt, mà trước lúc chết bố cô đã ôm chặt mẹ cô, ngay tới cả pháp y cũng không thể tách thi thể hai người họ ra được.
Sau này, khi cô trưởng thành hơn một chút mới biết được rằng, lúc đó bố mẹ cô bị trói chặt và bị người xấu đánh cho tới chết, bố cô là người bị thương nặng nhất, xương gãy rất nhiều, biến dạng không nhận ra hình dáng ban đầu, nhưng dù là vậy ông vẫn chống đỡ tới khi nhìn thấy cứu viện để nói ra di nguyện của mình.
Phương Trọng Bình đáp ứng ông sẽ lo cho Chúc An Sinh thật tốt, cũng đáp ứng sẽ để cô tránh xa hết những thứ xấu xa, để cho cô có một đời bình an vui vẻ hạnh phúc, đó là điều mà ông hy vọng.
Cho nên lúc trước khi Phương Trọng Bình biết cô dám lén sau lưng ông thay đổi nguyện vọng trường đại học, ông vô cùng tức giận. Nhưng ông cũng không thể làm gì được, ông thể nhẫn tâm đối với cô, cho nên cuối cùng ông vẫn mắt nhắm mắt mở để cô thi vào học viện cảnh sát, nhưng vì để không thất hứa, ông trăm phương nghìn cách ngăn cản cô đi làm cảnh sát, vậy nên công việc của cô ở đồn công an hiện tại chính là sự nhún nhường lớn nhất của ông rồi.
Tất cả những điều này cô đều hiểu rõ cả, nhưng cô không cam tâm mình phải bỏ đi lý tưởng sống của bản thân, lần này cô lập công, Phương Trọng Bình dường như sợ cô sẽ được chiêu mộ tới đội hình sự, hết cách, ông chỉ có thể đưa ra đòn cuối cùng.
Thực sự nên từ bỏ sao? Chúc An Sinh tự hỏi lòng mình, nhưng cô lại không tìm được đáp án như mong muốn, cô không muốn làm Phương Trọng Bình khó xử, càng không muốn làm trái với di nguyện của bố mình, nhưng cô lại càng không muốn cả đời này mình sống trong nuối tiếc.
Nên làm gì bây giờ? Chúc An Sinh không nghĩ ra được gì cả, chỉ có cái dạ dày cô đang biểu tình muốn cô đi tìm đồ ăn cho nó mà thôi.
Không muốn suy nghĩ nhiều tới chuyện đó nữa, cô hiện tại vẫn nên lấp đầy cái bụng đã, nhẹ nhàng đặt khung ảnh trở về vị trí của nó, cô lập tức nhảy xuống giường đi vào nhà bếp. Vừa mở tủ lạnh ra cô mới nhớ rằng hơn tháng nay cô chẳng mua đồ ăn! Chúc An Sinh quyết định đi tìm vị cứu tinh cuối cùng của mình – cơm hộp!!
Kính coong...