• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Đám người Liễu Tuyên vừa đi, Lục Tử liền bước vào nhà trưởng thôn Tiền.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Nhìn thấy con chó săn ngoài cổng đã ngủ thiếp đi, Lục Tử tiến lên đá nó một cú: "Mẹ nó chứ, bảo mày ra làm việc, thế mà mày lại ngủ."



Hổ Tử tỉnh lại, tru lên liên tục, nhưng thấy là chủ nhân tới lại đành ngoan ngoãn nằm xuống.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Trưởng thôn Tiền nghe thấy tiếng động liền đi ra, cứ tưởng rằng là Liễu Tuyên quay lại.



Nhưng khi ông ta thấy là Lục Tử, đành miễn cưỡng cười vui nói: "Lục Tử, tôi đều làm theo lời cậu nói rồi, lần này cậu sẽ không gây tổn thương cho con trai tôi nữa chứ?"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Ông cho rằng tôi bị điếc hay bị mù?"



Lục Tử không nói hai lời, đưa tay ra lắc trước mặt trưởng thôn Tiền: "Trước khi bọn họ đi có nói gì với ông, tôi đều nghe thấy rất rõ, còn bắt tay với ông nữa. Nếu như ông không đồng ý, bọn họ có thể làm như vậy sao?"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu









"Tôi..."



"Tôi cái gì mà tôi? Đờ mờ ông!" Lục Tử túm lấy tóc trưởng thôn Tiền, đột nhiên kéo về phía trước một cái, gã cong đùi phải lên, huých đầu gối lên bụng trưởng thôn: "Tôi thấy ông không ăn đòn là không coi lời tôi ra gì mà."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Người anh em Lục Tử, cậu nghe tôi nói đã..."



"Nói cái đầu ông ấy..."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Lục Tử túm lấy tóc trưởng thôn Tiền lắc mạnh.



"Dừng tay!"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ ngoài cửa.



Lục Tử nhìn lại, lập tức ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Trần, Trần Mặc, mày..."



"Mày không ngờ tao sẽ quay lại đúng không?" Trần Mặc cười nói: "Không quay lại, sao biết được ai đang cản trở cơ chứ?"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Đừng thấy tên Lục Tử này ngang ngược trước mặt trưởng thôn Tiền, sau khi được chứng kiến sự kinh khủng của Trần Mặc, hiện tại gã thấy Trần Mặc chẳng khác gì đám trộm cướp nhìn thấy cảnh sát.



"Tao nói cho mày biết nhé Trần Mặc, mày, mày đừng làm loạn."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Thấy Trần Mặc tiến lên từng bước một, Lục Tử vội vàng tháo xích chó ra: "Hổ Tử, lên!"



Hổ Tử kêu lên một tiếng rồi vọt đến chỗ Trần Mặc, cả bốn chân đều nhào lên trên người anh.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Trần Mặc nghiêng người tránh thoát, đồng thời đấm một cú lên trên đầu con chó.



Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại kết thúc rất nhanh.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hổ Tử ngã xuống đất, mắt nhắm lại, không còn hô hấp, đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.



Lục Tử trợn tròn mắt, nếu như cú đấm này giáng xuống người mình, không phải là...



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Trần Mặc tiếp tục đi đến chỗ Lục Tử: "Lần trước đã đánh gãy tay phải của mày rồi, lần này đánh gãy nốt tay trái của mày nhé. Mày về nói với ông ba Dương, sau này đừng cản trở chuyện của Bất động sản Khai Nguyên nữa, nếu không, không cần ông ta đến tìm tao, tao cũng sẽ đi tìm ông ta đấy."



"Không, anh Trần nghe em nói, em cũng chỉ nghe lệnh của người khác thôi, anh tha cho em đi, em cam đoan sau này sẽ không tiếp tục chống lại anh nữa." Lục Tử cầu xin.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Ông ba Dương cũng là một kẻ có máu mặt trong thành phố Thiên Vân, không ngờ lại có một đàn em chẳng có khí thế gì như mày."



"Vâng vâng vâng, em không có khí thế, em là rác rưởi, anh Trần, anh cứ coi như em là một phát rắm, thả em đi mà!"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Cút đi!"



Lục Tử yếu đuối khiến Trần Mặc bỗng nhiên không còn hứng thú ra tay nữa.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Lục Tử nghe vậy giống như được ân xá, tè ra quần chạy đi mất.



Bên cạnh rừng cây nhỏ ở đầu thôn, có một chiếc xe Van màu xám đỗ ở đó, Lục Tử kéo cửa xe ra, cả khuôn mặt toàn mồ hôi lạnh.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Thấy mấy tên đồng bọn đang đánh bài poker trên xe, Lục Tử thở hổn hển nói: "Đừng chơi nữa, xảy ra chuyện rồi."





"Có chuyện gì được chứ?" Một tên đồng bọn vừa đánh bài vừa nói: "Một đám già yếu tàn tật, không phải mày nói chỉ cần mày và Hổ Tử là có thể giải quyết được sao?"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Bà mày, Hổ Tử chết rồi, Trần Mặc tới, đi nhanh lên!"



Trần Mặc?



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Mấy người kia đều sửng sốt: "Trần Mặc tới thì sao? Một mình nó có thể đánh được hết chúng ta à?"



Thật ra những người này đều do Hàn Chinh phái tới, không phải cấp dưới của ông ba Dương, bọn chúng cũng không biết được hành động khủng khiếp của Trần Mặc ở cao ốc Hải Long. Bọn chúng chỉ nghe Hàn Chinh nói rằng lần này không lấy được công trình là do Trần Mặc giở trò.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Lục Tử đi theo cũng bởi vì Tứ Hổ Đê Bắc chưa quen với tình hình bên này, Hàn Chinh gọi điện cho ông ba Dương, bảo để Lục Tử dẫn họ đi.



Nhưng gã không ngờ Trần Mặc cũng tới, đồng thời còn dùng kế dụ gã ra.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Lục Tử chỉ ra ngoài xe: "Không tin bọn mày có thể đi thử xem, lúc trước một mình Trần Mặc còn đánh tả tơi hơn 10 anh em bọn tao, mày nghĩ mày cầm con dao cùn là mày giỏi lắm đấy? Lúc tao gãy tay, tao còn cầm súng kìa."



"Ha ha, Lục Tử, mày tâng bốc tên nhóc kia như vậy cũng bởi vì mày ở trước mặt anh Ba lâu rồi, cũng đã lâu không vận động. Tổng giám đốc Hàn mời mấy anh em bọn tao đến, không phải để làm rùa đen rụt đầu đâu."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Đúng." Một tên khác hùa theo: "Tứ Hổ Đê Bắc bọn tao cũng không phải dễ chọc đâu nhé."



"Nói suông làm gì, cứ đi gặp trực tiếp, nếu không nghe lời thì chém chết."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Bốn người hùng hùng hổ hổ xuống xe, muốn đi tìm Trần Mặc.



Lục Tử cũng không cản, có vài người muốn chết thì cứ để bọn họ đi thôi.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Gã ở trên xe gọi điện thoại cho ông ba Dương: "Anh Ba, bốn người mà Hàn Chinh tìm đến, toi rồi..."

Truyện88.vi*p trang web cập nhật nhanh nhất





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






"Ý mày là sao?" Ông ba Dương đang ở nhà ăn cơm, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi.



"Trần Mặc đi theo Liễu Tuyên đến thôn, bốn người kia cứ kiên quyết muốn đi chém anh ta."





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






"Đờ mờ, bốn thằng đó chỉ được cái tên nghe vang hơn người khác thôi chứ có làm được cái quái gì đâu, vậy mà còn dám đi tìm Trần Mặc. Mày có cản bọn nó không đấy?"



"Em không cản được, cứ để bốn người kia nếm mùi đau khổ một chút cũng tốt... Anh Ba, em về trước đây, Trần Mặc đến rồi, em có ở lại cũng không làm gì được."





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






Lục Tử nói xong liền cúp điện thoại.



...





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






Trong nhà trưởng thôn, sau khi Lục Tử chạy mất, Liễu Tuyên và Ngụy Tử Thiến cũng đến.



Nhìn khuôn mặt mập mạp của trưởng thôn Tiền, Liễu Tuyên ngại ngùng nói: "Xin lỗi trưởng thôn Tiền, nếu không phải do chúng cháu, hôm nay chú cũng sẽ không bị đánh."





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






Trưởng thôn Tiền thở dài: "Tổng giám đốc Liễu, cô có thể hiểu được nỗi khổ của tôi là được rồi, tôi bị đánh cũng không sao, chỉ hy vọng bọn chúng sẽ không làm gì con trai tôi."



"Bọn chúng bắt cóc con trai chú để uy hiếp chú sao?" Liễu Tuyên sợ hãi.





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






"Đúng thế, người tên Lục Tử kia hỏi thăm được rất rõ con trai tôi học ở trường nào lớp nào, nói rằng nếu như tôi không làm theo lời chúng, chúng sẽ bắt con trai tôi bán cho lò than đen ở Sơn Tây."



"Đám người mất hết nhân tính này, quá độc ác, rõ ràng là trên thương trường cạnh tranh công bằng, lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy."





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






Ngụy Tử Thiến tức giận bất bình nói.



"Tôi thấy thế này." Trần Mặc ngẫm nghĩ, nói: "Tôi sẽ dẫn vài người về đây trông coi, đám người Lục Tử sẽ không dám đến đây nữa. Còn chỗ trường học, để đề phòng có nhiều người dân trong thôn bị uy hiếp hơn, chúng ta có thể phái mấy anh em vệ sĩ lại đây, lái xe đưa đón trẻ con trong thôn đi học."





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






"Tôi cũng có thể ở lại, tuyên truyền về lợi ích của việc chuyển đi với mọi người trong thôn. "



Ngụy Tử Thiến nhìn Trần Mặc, nói.





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






Nghe được ý kiến của hai người, Liễu Tuyên gật đầu, như vậy không còn gì tốt hơn, trái tim đang treo lơ lửng của trưởng thôn Tiền cũng được thả lỏng.



"Tổng giám đốc Liễu, vào nhà uống chén trà đi!" Trưởng thôn Tiền vui vẻ ra mặt.





Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu






"Vâng, đúng lúc cháu đang khát nước."



Ba người vào nhà, lúc đang thưởng thức trà Long Tĩnh cao cấp mà trưởng thôn Tiền cất giữ nhiều năm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu gào: "Ai là Trần Mặc? Nghe nói mày rất trâu bò, hôm nay bốn ông anh đây sẽ đến chăm sóc mày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK