• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Mấy người bảo vệ của Bất động sản Chính Đông vẫn còn đang cố gắng ngăn cản, kết quả là bị máy đòn của Trần Mặc đánh cho gục ngã.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Sau đó Trần Mặc dựa theo đường dẫn, đi thẳng lên lầu ba.



Trong văn phòng, Hàn Chinh đang nói chuyện điện thoại cùng Hàn



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đông. "Tiểu Động à, bố cảnh cáo con, nhất định đừng nên đi trêu chọc Trần Mặc, hiểu chưa? Bố tốn không ít tiền phải ra mấy đợt người đều thất bại, thằng nhóc này thuộc họ con rùa đấy, làm gì cũng không chết được." "Ha ha, không phải bố nói bố và ông ba Dương đã cắt máu ăn thề trở thành anh em sống chết sao? Ông ấy có thể giúp bố đối phó anh ta



Trong điện thoại truyền đến âm thanh DJ đinh tai nhức óc, Hàn Chính nghe thấy liền cau mày. "Chuyện không đơn giản như con nghĩ đậu, con đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Lúc làm những chuyện thế này, hãy nhớ trên vai con đang vác những gì, con là độc đình của nhà họ Hàn..." "Được rồi được rồi, bố có cảm thấy phiền hay không! Cúp đây!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Âm thanh bĩu môi truyền đến, Hàn Chính đặt điện thoại di động xuống, thở dài. Tiểu Đông là một đứa bé ngoan, nhưng đôi khi có những lúc không nghe lời, sau này giao công ty cho thằng bé cũng thật sự rất lo. Xem ra nên tìm người quản lý được nó thôi.



Nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn thích Liễu Tuyên không chịu buông bỏ, tới năm mơ cũng muốn lấy Liễu Tuyên về nhà làm vợ. "Con muốn, bố cũng muốn đây này! Thế nhưng công ty người ta so với bố của con còn trâu bò hơn, còn có cả một tên Trần Mặc đánh không nổi, đừng có nằm mơ nữa!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









Hàn Chinh tự giễu nói thầm một tiếng. "Tổng giám đốc Hàn, dạo này ông vẫn mạnh khỏe chứ!" Đúng lúc này, Trần Mặc từ bên ngoài đẩy cửa vào. "Trần, Trần Mặc, cậu tới nơi này làm gì?" Nhìn thấy Trần Mặc bất ngờ đến thăm, Hàn Chinh tỏ ra vỗ cùng kinh ngạc. "Không có việc gì, chỉ là muốn tìm ông tâm sự, vì đối phó tôi, ông thật đúng là chịu khó



Trên mặt Trần Mặc mang theo ý cười.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nhìn thấy anh từng bước từng bước một đi tới gần mình, Hàn Chinh lên tiếng hô to về phía cửa ra vào: "Người đâu, mau tới đây!"



Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Cùng lúc đó, Trần Mặc bước hai bước đi tới cửa. Một bóng người màu đen từ bên ngoài xông tới, Trần Mặc đột nhiên kéo cổ áo người nọ một cái, lên gối vào bụng hắn ta.



Bóng đen bị đau kêu một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, hai người khác vẫn còn muốn ra tay, nhưng khi thấy người trước mặt là Trần Mặc, ai cũng không dám tiến lên.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Trần Mặc không thèm quan tâm hai người đó, quay người bước từng bước đến gần Hàn Chính. Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ*n88.vip



Mỗi một bước anh đi, Hàn Chinh đều lui về sau một bước.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Cho đến khi đụng góc tường, Hàn Chinh cũng đã không còn đường lui. “Ban đầu tôi không định giết ông, nhưng ông cứ tiếp diễn mãi, vì vậy, tôi cảm thấy vẫn nên mời ông đi uống trà với Thượng Đế.



Đang lúc nói chuyện, Trần Mặc sở tay vào trong ngực, một khẩu súng nhỏ lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay anh, miệng súng vững vàng chĩa thẳng vào đầu Hàn Chính.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đoàng!



Trần Mặc không chút do dự bóp cò súng, Hàn Chinh lập tức có cảm giác đầu bị nóng một mảng. Ông ta biết, đây có lẽ là dấu hiệu của cái chết, một giây sau, viên đạn có tốc độ rất nhanh sẽ bắn thủng đầu của ông ta.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ba tên đàn em của ông ta đã sợ tới choáng váng, hai tên xoay người bỏ chạy, một tên bị dọa tới nỗi tề ra quần.



Thổi thổi khói xanh ở miệng súng, Trần Mặc nhảy qua cửa sổ bỏ đi.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Không biết qua bao lâu, Hàn Chinh đã tỉnh lại.



Trong khoảnh khắc hồi phục ý thức, ông ta cứ ngỡ mình chết rồi. Nước mắt bắt đầu vỡ để mở hai mắt ra, rồi lại nhận ra mình vẫn còn trong phòng làm việc.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.










Mình chưa chết ?



Hàn Chinh giơ tay lên tát mình một cái, có cảm giác đau, lập tức bắt đầu cảm thấy vui vẻ, hóa ra chỉ là giả mà thôi.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Sở lên đầu nơi Trần Mặc chĩa súng vào, một mảng tóc nơi đó đã bị lửa đốt cháy. Ông ta đi đến cửa sổ sát sàn, đẩy nó ra, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không nhịn được cảm thán rằng cảm giác còn sống thật là tốt.



Sau 3p, Hàn Chính giống như đã nghĩ đến cái gì đó, gọi điện thoại cho Liễu Tuyên. "Tổng giám đốc Liễu, chuyện trước đó tôi đắc tôi khá nhiều, từ nay về sau, chuyện của quý công ty tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục cản trở nữa. Nếu như quý công ty có việc gì cần tôi giúp, cứ việc mở miệng"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nghe Hàn Chinh nói xong, Liễu Tuyên sững sở, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. “Là thế này Tổng giám đốcLiễu, tôi cảm thấy khi đặt tiền tài và mạng nhỏ lên bàn cân thì mạng nhỏ quan trọng hơn chút. Tôi lớn tuổi rồi, chơi không nổi nữa.”



Hàn Chỉnh nói xong liền cúp điện thoại, lập tức ra lệnh đàn em dừng tất cả hành động gẫy trở ngại cho Bất động sản Khai Nguyên.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Liễu Tuyên không hiểu mô tê gì hết, không biết Hàn Chinh gọi cuộc điện thoại này là có ý gì, chẳng qua cẩn thận chút vẫn tốt hơn. "Tổng giám đốc Liễu.



Lúc này Ngụy Tử Thiến trên tay cầm một tờ giấy từ bên ngoài bước vào. "Ừ, tài liệu đều đã chuẩn bị xong hết chưa?" Liễu Tuyên hồi phục tinh thần. “Đã chuẩn bị xong, còn có một chuyện khác."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nhìn thấy trên mặt Ngụy Tự Thiến có hơi khác thường, trên tay của cô ấy còn có mấy trang giấy, Liễu Tuyên không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” “Tổng giám đốc Liễu, hay là chị xem một chút đi!” Ngụy Tử Thiến vừa nói vừa để tờ giấy lên mặt bàn. "Đây là cái gì?” Liễu Tuyên ngờ vực cầm lên nhìn qua, lúc thấy nội dung trong tờ giấy, đôi mắt lập tức trợn tròn: “Cái này, đây là ai làm?" “Không biết. Em hỏi nhân viên trong công ty chúng ta rồi, họ nói là tầm 1ặp trước có một phi cơ trực thăng cố nhỏ bay qua phía trên công ty, những tờ giây này đều là từ phía trên rải xuống Liễu Tuyên lập tức giận dữ: "Mau thu hồi toàn bộ những tờ giấy này lại, tất cả mọi người không được bàn tản nội dung trong đó. Nếu có ai trái lệnh, bất kể là ai, trực tiếp sa thải.”

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủ*ng hộ team nha !!!





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Thiến nhìn thấy Liễu Tuyên tức giận như vậy. Cô cũng từ trong đó mới biết được quan hệ giữa hai người Trần Mặc tới và Liễu Tuyên.



Xem ra những gì trên tờ giấy nói đều là sự thật, nếu không thì Liễu Tuyên chắc chắn sẽ không có phản ứng mạnh tới vậy. "Em đã biết Tổng giám đốc Liễu, em lập tức đi làm." Ngụy Tử Thiến nói xong liền đi ra ngoài.





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Bãi đỗ xe của công ty, Trần Mặc từ trên xe bước xuống. Một tờ giấy bị gió thổi cuốn vào nhánh cây rơi xuống, sau đó bay qua trước mặt Trần Mặc.



Sau 5p, Trần Mặc cầm tờ giấy, xuất hiện ở văn phòng của Liễu





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Tuyên. “Trần Mặc, rốt cuộc anh có ý gì?”



Lúc Trần Mặc đặt tờ giấy xuống bàn làm việc, Liễu Tuyên trợn mắt nhìn anh, thậm chí cô còn hoài nghi tờ giấy này chính là do Trần Mặc giở trò quỷ.





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Trần Mặc bất đắc dĩ nhún vai: "Em để trợ lý Ngụy thu hồi những tờ giấy này, thật ra căn bản là không có tác dụng gì. Sao không thừa cơ hội lần này để cho tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa chúng ta?



Dù sao chúng ta cũng ở chung một nhà, nếu như sau này tiếp tục lấy thân phận chỉ em họ ra làm bĩa, e rằng sẽ dẫn tới người rảnh rỗi bên ngoài nói lung tung.” Liễu Tuyện trầm mặc không lên tiếng. Trần Mặc thừa biết, sâu trong lòng cô vẫn luôn có một nút thắt.





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Hôn lễ 3 năm trước, Liễu Tuyên gần như đã trở thành trò cười cho cả thành phố Vân.



Ba năm nay, Liễu Tuyên dù ở trước mặt bất cứ ai cũng vẫn luôn trốn tránh đề tài hôn nhân này.





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Hôm nay để cho Liễu Tuyên thừa nhận rằng Trần Mặc là chồng cô, cho dù bây giờ Trần Mặc trở thành người ưu tú tới cỡ nào, trong lòng



Liễu Tuyên vẫn cứ không thể chấp nhận được. “Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì, hôn lễ 3 năm trước là một vết sẹo sâu trong lòng em, càng là tiếc nuối lớn nhất đời này của anh. 3/9 là ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn của chúng ta, anh sẽ cố gắng đền bù tổn thất cho em."





Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.






Nói xong lời thể son sắt này, Trần Mặc xoay người bỏ đi. 4 .” Liễu Tuyện nâng cánh tay định ngăn cản, lời đã tới miệng nhưng vẫn không thể nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK