**********
Việc Hàn Chính từ bỏ việc cản trở Bất động sản Khai Nguyên rất nhanh đã truyền đến tại ông ba Dương.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ông ta không thể hiểu nổi. Cho đến nay, Hàn Chinh luôn là loại người rất thích tranh cường hiếu thắng, vì sao đột nhiên lần này lại yếu đuối như vậy?
Thế là ông ta liền gọi điện thoại hỏi thăm. Hàn Chính chưa nói cho ông ta biết chuyện Trần Mặc tìm đến cửa, chỉ giải thích bây giờ tôi đã lớn tuổi rồi, không chơi nổi nữa. Mấy năm nữa ông ta định về hưu, để Tiểu Đông quản lý công ty, ông ta không muốn tạo cho Tiểu Đông một đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hàn Chinh có thể nhịn được việc này nhưng ông ba Dương lại không nhịn được, lúc trước ở cao ốc Hải Long Trần Mặc đã khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Đối với người coi trọng thể diện hơn cả mạng sống như ông ba Dương, điều này còn khó chịu hơn cả giết ông ta.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mà ông ba Dương đã nhìn ra, sau chuyện này, có không ít người cùng nghề đã tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng với anh Ba là ông ta rồi.
Cho nên, dù Hàn Chinh người anh em kết bái sống chết có nhau với ông ta muốn rút lui, ông ba Dương vẫn không thể quên được chuyện này, luôn muốn tìm cơ hội để trả thù.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hàn Chính rời khỏi, ngược lại bớt đi không ít phiền phức cho Bất động sản Khai Nguyên.
Không cần phải người để ý kỹ thôn Vọng Vân nữa, công trường mới xây cũng không có ai đến quấy rối.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện tờ giấy kia mà Liễu Tuyên vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Tuy bây giờ đã cảnh cáo các nhận viên không được nói gì, nhưng Liễu Tuyến luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô đều thay đổi. Rõ ràng cô ở trong phòng làm việc, lại luồn có thể nghe được tiếng các nhân viên bàn luận bến tại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Mặc đương nhiên nhận ra những biến hóa của cô, nhưng anh vẫn không nói gì cả. Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn của hai người, Trần Mặc vẫn đang chuẩn bị. Đến lúc đó, anh muốn toàn bộ người dân trong thành phố Vân đều biết, Trần Mặc là chồng của Liễu Tuyên, Liễu Tuyên cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố Vân này,
Trong nháy mắt đã đến tuần thứ ba, là thời gian diễn ra cuộc sát hạch bảo vệ của công ty.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước đó Trần Mặc đã đăng tin quảng cáo tuyển dụng bảo vệ trên các trang web tuyển dụng lớn và các tờ báo địa phương. Bởi vì tiền lượng đãi ngộ khá tốt so với các công ty khác, cho nên chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có gần 50 người đến ứng tuyển.
Lại thêm 30 bảo vệ vốn có trong công ty, lần này sẽ có hơn 80 người. 9h sáng, mặt trời đã lên cao, trên bãi đất trống trước tòa nhà văn phòng của Bất động sản Khai Nguyên, 80 người đã xếp hàng chờ san.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Mặc mặc một bộ đồ đặc chiến rằn ri, giày tác chiến đạp trên đất, đứng chắp tay, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt gầy gò, trông vô cùng hoạt bát già dặn.
Bên trên tòa nhà văn phòng, có không ít nhân viên đang nhoài người ra khỏi cửa sổ để xem náo nhiệt.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Mặc nhìn hơn 80 người trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Trong đó có khá nhiều người đều muốn đến đây lừa bịp cho qua, dáng người của bọn họ khá mập mạp, sợ rằng chỉ leo cầu thang thôi đã phải mệt đến mức thở hồng hộc rồi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong đó còn có người còn đứng cầm điện thoại chơi game, có người gầy da bọc xương, có người lại như cây gậy trúc...
Trần Mặc muốn tổ chức lại đội bảo vệ, không phải chỉ vì Lôi Minh đã mục nát mà anh cũng có ý định của mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổ chức lại đội bảo vệ cũng không đơn giản là để dốc sức cho công ty Khai Nguyễn, mà anh còn hy vọng có thể giữ lại được một đội kỹ binh khi quay trở về châu Phi.
Là ngựa hay là lừa thì chỉ cần lôi ra kéo sẽ biết, sát hạch là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá người tài giỏi. Trần Mặc hằng giọng một cái, hô lên với hơn 80 người kia: "Tôi mặc kệ các anh là người mới hay là bảo vệ trước kia của công ty, tôi đều đối xử như nhau hết. Thông qua sát hạch thì ở lại, không thông qua có thể rời đi. Tôi cho các anh thời gian 5p làm nóng người, sau 5p, mỗi người chống đẩy 50 cái, squat 50 cái
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh vừa nói xong, không ít người đã bắt đầu phàn nàn.
Những người phàn nàn này đều có vẻ mặt khinh thường. Không phải chỉ là trống của thôi à, sao lại nhiều yêu cầu như vậy, vì vậy liền có hơn 10 người rời đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng cũng có không ít người bắt đầu vận động làm nóng người, đơn giản chỉ là xoay khớp cổ tay cổ chân. Trần Mặc để ý thấy động tác của những người này rất tiêu chuẩn mà dáng người lại cân xứng, có vẻ rất giàu kinh nghiệm. Nhìn đến đây, Trần Mặc âm thầm gật gật đầu.
Năm phút sau, dưới sự ra hiệu của Trần Mặc, hơn70 người còn lại bắt đầu chống đẩy. Rất nhanh đã có người mới làm được hơn 10 lần liền nằm rạp xuống đất, nhưng vẫn không hề từ bỏ, hai tay chống lên mặt đất, nghẹn đến mức khuỗn mặt biến thành màu đỏ tím, chậm rãi nhúc nhích.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Mặc chắp hai tay sau lưng, đá chân lên cổ tay của một người trong đó, người kia kêu lên một tiếng đau đớn, nằm rạp trên mặt đất.
Trần Mặc lạnh lùng nói: "Trở về đi, mới chống đẩy có 5 cái mà đã như vậy rồi, anh không thích hợp làm bảo vệ đầu."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tóm lại cũng không tệ lắm, có hơn 50 người chống đẩy được 50 cái, nhưng phần lớn đều mệt thở hồng hộc, đầu đầy mỗ hổi, quần áo trên người ướt đẫm.
Có người còn mệt đến mức nằm liệt dưới đất. "Đứng hết lên đi, các anh xem bộ dạng của mình kìa? Chống đẩy có 50 cái đã mệt như vậy, các anh có còn là đàn ông không?" Trần Mặc khiển trách đám người.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lời của anh lập tức khiến không ít người không vừa lòng: "Anh thử chống đẩy 50 cái xem." "Đúng đấy, mình không có bản lĩnh này sao lại yêu cầu người khác chứ. Truy*ện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Trần Mặc không nói gì, anh biết muốn những người này ngậm miệng thì phải thể hiện ra năng lực thật sự của mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau đó, trong ảnh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Trần Mặc dùng không đến 2p để hoàn thành 50 cái chống đẩy bằng một tay, không hề đỏ mặt, cũng không hề thở gấp.
Lần này, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng. Đặc biệt là mấy người vừa nói kia, càng cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bên trên tòa nhà văn phòng, các nhân viên của Khai Nguyên nhìn thấy cảnh này, hưng phần bản luận khe khẽ. "Anh, anh chàng Trần Mặc này, trước kia không phải là huấn luyện viên thể hình chủ. Chống đầy 50 cái bằng một tay, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, có thể lập kỷ lục Guinness rồi đấy." "Tôi thấy không giống lắm, huấn luyện viên thể hình đều to con, Trần Mặc lại không như vậy, tôi cảm thấy anh ta là lính đặc chủng. Mọi người đã đọc tiểu thuyết này chưa, nói là nam chính có cuộc hôn nhân từ bé với người đẹp Tổng giám đốc, nam chính là binh vương, chán ghét cuộc sống mưa b bão đạn liền trở về thành phố làm bảo vệ cho bà xã là Tổng giám đốc. Vua chúa trở về, chém giết bốn phương, tôi cảm thấy Trần Mặc chính là người như vậy."
Lúc này, một nhân viên khác bật cười: "Cô đừng nói bậy bạ, tôi chỉ thấy cô đọc tiểu thuyết đến phát điên rồi thôi. Đó chỉ là tưởng tượng khống có căn cứ của tác giả trên mạng, nào có nhiều binh vương với hôn nhân từ bé như thế! Nhưng mà Trần Mặc cũng đẹp trai thật, tuy còn kém tôi một xíu, có điều cũng xứng với tổng giám đốc Liễu của chúng ta rồi." "Ha ha! Tên không biết xấu hổ này!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy người đang cười đùa, Liễu Tuyên lạnh mặt đi đến sau lưng họ: "Mọi người đang nói chuyện gì thế? Không cần đi làm sao?" "Không không, chúng tôi lập tức trở về ngay." Mấy người thè lưỡi, quay người trở về vị trí làm việc.
Sau 50 cái squat, chỉ có 36 người thông qua. "Anh, anh và anh... Ra khỏi hàng!" Trần Mặc chỉ vào mấy người, hô lên. Sau đó liền có 6 thanh niên đi ra khỏi đội ngũ, đứng trước mặt Trần Mặc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sở dĩ gọi tên của bọn họ là bởi vì vừa rồi Trần Mặc đã quan sát được, cho dù là chống đẩy hay squat, 6 người này đều hoàn thành cực kì nhẹ nhàng.
Sau khi hỏi thăm mới biết, hóa ra trong 6 người này có 4 người là bộ đội giải ngũ, trong đó 1 người còn là lĩnh trinh sát xuất ngũ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai người còn lại, 1 người thích tập thể hình nghiệp dư, 1 người khác tốt nghiệp trường thể thao, về sau bởi vì đánh nhau nên bị trường thể thao đuổi học, còn từng lấy được giải thưởng khi thi đấu cấp tỉnh nữa!