• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Thực tế thường đi ngược lại với mong muốn. Giây phút ngay khi đội trưởng Triệu lấy ra chùm chìa khóa rồi mở cửa ra, anh ta dường như đã chết lặng, chỉ thấy Trần Mặc vắt chéo hai chân, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã ngồi ở đó, Tiểu Lý và Tiểu Ngô mỗi người một bên xoa bóp cho anh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mà trên mặt Tiểu Lý và Tiểu Ngô đều bầm dập sưng đỏ.



Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Ngô và Tiểu Lý vừa ngước lên nhìn thấy đội trưởng Triệu đã tới, cả hai đều tủi thấn đến mức sắp khóc. Đang chuẩn bị chạy tới bên cạnh anh ta, trên mặt đột nhiên cảm thấy đau đớn bỏng rát như bị kim châm, quay đầu lại nhìn, Trần Mặc đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh. “Tôi cho hai người dùng rồi sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giọng nói của Trần Mặc không lớn, nhưng đối với hai người họ mà nói lại giống như âm thanh đến từ địa ngục, nếu dám hé rằng nói nửa chữ "không”, Trần Mặc đó sẽ rút đi linh hồn của bọn họ.



Lúc này, Trần Mặc trong mắt Tiểu Lý và Tiểu Ngô không còn là con người mà là ác thủ đến từ địa ngục u tối, là sứ giả câu hỗn, khiến bọn họ không đủ can đảm nói ra từ phản kháng



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai người lại vội vàng xoa bóp cho anh.



Thấy tình huống như vậy, đội trưởng Triệu trợn tròn mắt, chỉ vào Trần



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Mặc, giọng nói cũng cao hơn vài phần. “Trần Mặc, cậu lại dám đánh cảnh sát sao? Có còn luật pháp nữa không vậy?”



Lúc này Lưu Tử Trung và Liễu Tuyên cũng đi đến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Liễu Tuyên nhìn Trần Mặc, không nhịn được muốn bật cười. Vốn dĩ còn tưởng anh sẽ phải chịu không ít khổ sở khi đây cơ đẩy, không ngo...



Lưu Tử Trung nhìn thấy hai cảnh sát bị đánh thành ra bộ dạng như vậy, lông mày lập tức cau chặt lại. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Tôi bảo bọn họ tới cho Trần Mặc viết ghi chép, ai mà ngờ Trần Mặc lại đi đánh người của chúng ta cơ chứ!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đội trưởng Triệu xấu xa tố cáo trước: “Cục trưởng Lưu, là như thế này. Chúng tôi nhận được thông báo, nói có người đang thực hiện hành vi phạm pháp đó là đột nhập vào nhà để trộm cắp ở tiểu khu Hoa Phong, sau đó đúng lúc chặn được Trần Mặc ở trong phòng. Sau nhiều lần xác minh, xác nhận đây là một trò chơi khăm nên tôi bảo Tiểu Ngô và Tiểu Lý cho Trần Mặc viết báo cáo lại, sau đó sẽ thả anh ta ra. Nhưng trong mắt tên Trần Mặc này không hề có luật pháp nên đã đánh người của chúng ta." “Cục trưởng Lưu, tôi thấy chuyện này thật sự quá tồi tệ, bắt buộc phải bắt Trấn Mặc lại, ít nhất cũng phải tạm giam hành chính."



Không đợi Lựu Từ Trung nói gì, Trần Mặc đã thờ ơ hỏi Tiểu Lý và Tiểu Ngô: "Vết thương trên mặt hai người là do tôi đánh sao?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai người ngây ngẩn trong chốc lát, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải không phải, là do chúng tôi không cẩn thận té ngã thôi."



Trần Mặc cười cười, nhún vai nói: “Nhìn thấy chưa, tôi không hề đánh bọn họ.” “Cậu..." Đội trưởng Triệu cứng họng không nói ra lời. “Được rồi, thả người ra đi, rồi đưa hai người Tiểu Lý và Tiểu Ngô tới bệnh viện.” Lưu Tử Trung xua tay, quyết định dứt khoát nhanh gọn. “Cục trưởng Lưu, nhưng anh ta đã đánh đồng chí của chúng ta! Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đội cảnh sát chúng ta đó!” Đội trưởng Triệu ra sức tranh cãi, Lưu Tử Trung cũng không ngờ anh ta lại cứ bám lấy chuyện này không buông, không hề cho ông chút thể diện nào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hung hăng lườm đội trưởng Triệu một cái, ông nói: “Vậy được, cử làm theo ý của cậu đi!”



Phòng làm việc của cục trưởng. “Liễu Tuyên, thật sự xin lỗi. Cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, đội trưởng Triệu này cố ý muốn chỉnh Trần Mặc, chú cũng không còn cách nào khác. Bấy giờ là thời điểm nhạy cảm, chú và đội trưởng Triệu không hợp nhau, nếu như bị cậu ta năm được điểm yếu sẽ không tốt lắm."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lưu Tử Trung cảm thấy có lỗi nói với Liễu Tuyên: “Nhưng mà cháu yên tâm, chú sẽ tới đánh tiếng với chỗ tạm giữ, Trần Mặc sẽ không gặp chuyện gì khi ở trong đó đầu.” “Cháu biết rồi cục trưởng Lưu, thực sự đã làm phiền chủ rồi, vậy cháu đi trước đây, hôm khác sẽ mời chủ ăn cơm. “Được.”



Đợi Liễu Tuyên bước ra khỏi phòng làm việc, Lưu Tử Trung đập mạnh tay lên bàn, sắc mặt tái mét: "Cậu được lắm Triệu Phú! Ngay cả tôi mà cậu cũng không cho chút mặt mũi nào, đang cố tình muốn chống đối lại tôi phải không!” Triệu Phú mở cửa phòng giam hành chính ra cho Trần Mặc. Anh sẽ ở đây trong nửa tháng, sau đó sẽ bị giam trong một trại tạm giữ nào đó. “Tên nhãi, năng lực thật lớn đó nha, ngay cả Lưu Tử Trung cũng tìm tới nữa!" Triệu Phú đứng ở cửa phòng giam, nở nụ cười như có như không: “Rơi vào trong tay tôi, cho dù cậu có đi tìm Chủ tịch Liên Hợp



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Quốc thì cũng vô dụng, bây giờ không phải là vẫn ngoan ngoan đi vào đây sao?”





Trần Mặc mỉm cười: “Anh có thể nhốt tôi cả đời sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu Phú sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra ý của Trần Mặc. “Được, cậu ngông cuồng, sẽ có người trừng trị cậu! Mau đi vào cho tôi!!



Trại tạm giữ có tính chất khác hẳn với trại tạm giam và nhà tù.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nơi đó thường giam giữ những người đã vi phạm các quy định về an ninh công cộng và bị các cơ quan công an giam giữ hành chính. Thời gian tạm giữ hành chính tương đối ngắn, thường trên chục ngày hoặc dưới một tháng là có thể ra ngoài.



Trần Mặc bị giam trong một căn phòng riêng biệt nhưng diện tích lại rất rộng, có thể rộng đến hơn 30m vuông. Bên trong u ám ẩm thấp, trên mặt đất đều là cỏ dại, phòng vệ sinh riêng bốc lên mùi hôi thối. Tên Triệu Phú này chắc chắn là cố ý làm vậy. Trần Mặc ngược lại không quan tâm, cũng không hề có ý định trốn thoát.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh có thể nhìn ra, cục trưởng Lưu là do Liễu Tuyên mời tới, nếu như thật sự rời đi, điều đó sẽ không tốt cho Liễu Tuyền và cục trưởng Luu.



Đi ra khỏi nơi này, dựa vào năng lực của anh có thể nghĩ ra mười mấy cách chỉ trong chớp mắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi rời khỏi trại tạm giữ, Triệu Phú gọi điện thoại cho đội trưởng trại giam giữ, là người phụ trách quản lý trại. “Ông Mã, tôi muốn sắp xếp cho hai người vào, chuyện gì thì ông không cần quan tâm, ống thông báo với người của ông một tiếng là được... Cái gì? Lưu Tử Trung gọi điện thoại cho ông rồi sao, gọi thì gọi, ông cứ bố trí cho người vào cùng phòng với cậu ta là được rồi." Truyệ*n88.vip trang web cập nhật nhanh nhất



Sau khi bàn bạc với ông Mã, Triệu Phú gọi điện cho Lôi Minh. “Tiểu Lôi, Trần Mặc đã vào rồi, tôi đã phải tốn không ít công sức đó." “Ha ha ha!" Bên trong ống nghe truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lôi Minh, sau đó lại là tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Trần Mặc ơi Trần Mặc, mày cũng có ngày này rồi... Đội trưởng Triệu, anh ta bị phản quyết mấy năm tu?" “15 ngày." “Đột nhập vào nhà ăn trộm mà chỉ có giam 15 ngày, anh có nhầm chỗ nào không đó?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu Phú thở dài, kể hết mọi chuyện ra, cuối cùng nói: “Không có nhiều thời gian đầu, cậu phải nắm chắc cơ hội.” “Tôi biết rồi, 10p sau, 50 nghìn tệ sẽ được gửi đến tài khoản của anh."



Sau khi cúp điện thoại, Lôi Minh bẩm số điện thoại của Hàn Chinh: “Tổng giám đốc Hàn, chuyện là như thế này...”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn bè. Trần Mặc cướp đi Liễu Tuyên, Lôi Minh hận anh đến tận xương tủy, sau khi bị Trần Mặc đánh ở chỗ bảo trì xe, Lôi Minh đã tìm đến Hàn Chinh.



Hai người hợp tác với nhau, trong ngoài phối hợp đối phó với Trần



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mặc.



Chuyện đầu tiên Lôi Minh làm cho Hàn Chính chính là Hàn Chinh đưa ra giá cao để thuê máy cao thủ tới giết Trần Mặc, còn Lôi Minh sẽ sai bảo vệ cấp dưới làm nội ứng. “Người anh em, Trần Mặc không phải là tên dễ đối phó, cậu xem hay là bỏ đi thôi?” Năm lần bảy lượt đều thất bại khiến Hàn Chinh có chút nản lòng nhụt chí. “Tổng giám đốc Hàn, thời cơ còn chưa tới thì đừng quay đầu lại! Trần Mặc bấy giờ đang bị nhốt trong trại tạm giữ, nơi đó đều là người của chúng ta, đưa mấy người giỏi võ vào trong đó còn sợ không loại bỏ được cậu ta sao? Tổng giám đốc Hàn, ông nghĩ xem, công trình mà Trần Mặc đã cướp đi từ tay ông đã khiến ông thiệt hại bao nhiêu tiền...”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hàn Chính nhíu mày.



Ông ta vốn dĩ là người thô lỗ, không có văn hóa, tính tình nóng nảy như b pháo, chỉ hơi chạm vào đã phát nổ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đêm hôm đó, Trần Mặc đang mơ màng ngủ trong chăn bỗng dưng bị đánh thức bởi âm thanh va chạm của kim loại. Quản giáo cầm dùi cui điện đập vào cánh cửa sắt một hồi: "Được rồi, mây người ở đây đi, ban đêm thì ngoan ngoãn một chút! Đùng có ngày nào cũng rước thêm phiên phức cho tôi!" “Không dám không dâm!" Tên Tóc Vàng cười cười. " Anh quản giáo, cho tôi hút một điều thuốc được không? “Thằng nhóc nhà cậu! Mỗi lần đến đều cọ thuốc của tôi, tôi đây cũng chẳng phải bố cậu!"



Quần giáo mìm cười mắng một câu, nhưng vẫn lấy nửa hộp thuốc là và một chiếc bật lửa trong túi ra đưa cho Tóc Vàng, sau đó rời đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tóc Vàng châm một điều thuốc rồi chia thuốc lá cho những người khác. Trần Mặc nhìn đám người Tóc Vàng, hơi mỉm cười. Chỉ có mấy loại hàng này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK