**********
Liễu Tuyên và Ngụy Tù Thiến nghe thấy giọng nói này cảm thấy rất bình thường, nhưng trưởng thôn Tiền lại hoảng hốt đúng lên: “Thôi rồi, tên Lục Tử kia gọi người tới, mọi người vào trong phòng tránh đi một lát..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mặc xua tay: “Không cần đâu, mọi người cứ tiếp tục uống trà, tôi ra ngoài xem một chút."
Trần Mặc nói xong thì đứng lên, đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong sân, Tứ Hồ Đê Bắc bày ra dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý đứng ở đó, nhìn thấy Trần Mặc đi ra từ trong nhà thì liếc mắt quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới. Khi bọn chúng thấy Trần Mặc chỉ cao khoảng 1m7, dáng người cũng không chắc khỏe thì không nhịn được cười ha ha.
Trần Mặc không nhịn được cười, nói: “Các người là?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tên trong đó khinh thường nói: “Bọn tao là đàn em của
Tổng giám đốc Hàn. Mày là Trần Mặc?” “Hàn Chinh? Thì ra ông ta cũng có phần.” “Bớt nói nhảm đi. Thằng kia, mày phá hư chuyện làm ăn của Tổng giám đốc Hàn nên hôm nay bốn người bọn tao đến đây đòi công đạo cho ông ấy. Mày quỳ xuống xin tha thứ hay là để bốn anh em tao trói mày lại?” “Chỉ bằng mấy người sao?” “Ngang ngược phết nhỉ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn tên không nói nhiều nữa, lập tức rút mã tấu ở thắt lưng ra.
Trần Mặc không giống như bọn họ, không lùi lại mà đi tới, bước nhanh về phía trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gần như là trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của bốn người vang lên, sau đó là tiếng mã tấu rơi xuống.
Bốn người chưa kịp thấy Trần Mặc ra tay thế nào đã ngã xuống đất. “Nhổ vào, đụng phải kẻ mạnh rồi, rút lui!” Bốn người nhìn nhau, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảnh này có chút khôi hài, Trần Mặc cũng không nhịn được cười, không biết Hàn Chinh tìm được bốn tên kia ở đầu nữa. Trưởng thôn Tiền ngồi trên ghế sofa luôn nhìn ra ngoài xem tình hình, thấy vậy lập tức kinh ngạc: “Người anh em này có tập võ sao?”
Trần Mặc uống một ngụm trà: “Có tập một chút...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba người quay lại công ty, Liễu Tuyên lập tức để Trần Mặc, Ngụy Tử Thiến và bốn bảo vệ lái một chiếc xe về thôn Vọng Vân.
Trần Mặc và hai bảo vệ phụ trách trông coi thôn, đề phòng mấy người Lục Tử kia lại đến gây rối, hải bảo vệ khác lái xe đưa đón học sinh của thôn Vọng Vân, còn Ngụy Tử Thiến sẽ phụ trách tuyên truyền và thăm hỏi người dân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xế chiều hôm đó, dưới sự tổ chức của trưởng thôn Tiền, đại diện của 183 hộ dân ở hai thôn Vọng Vân Đông và Vọng Vẫn Tây có mặt đầy đủ. Mấy người Ngụy Tử Thiễn nghiêm túc giải thích những lợi ích của việc di dời chỗ ở, không những được sống trong nhà mới với giá rẻ mà mỗi nhà còn được miễn phí một bộ đồ dùng trong nhà.
Mọi người sôi nổi khen ngợi. Nhưng cũng có người lòng tham không đáy, nói phải cho một căn nhà 150m vuông, đầy đủ nội thất, đồ dùng trong nhà cũng phải là đồ tốt, phải mua đồ đạc trong thành phố.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngụy Tử Thiến giải thích: “Công ty đã ưu đãi rất lớn cho mọi người rồi, diện tích nhà mới được đổi theo diện tích nhà cũ, muốn diện tích lớn hơn thì phải thêm tiền…”
Cô vừa nói xong thì có mấy người không hài lòng, bảo rằng bọn họ đã ở chỗ này suốt mấy đời, nói bọn họ chuyển đi thì bọn họ sẽ chuyển sao. Cô là cái thá gì?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngụy Tử Thiến cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, nói chuyện với những người không có văn hóa mà còn không nói đạo lý thì thật sự rất mệt... Cũng may nhà mới đã hoàn thành xong từ sớm, bọn họ còn rất nhiều thời gian. Trưởng thôn Tiền lại nói chuyện với người dân, sau khi di dời thì chỗ này sẽ được xây dựng lại, có thể cung cấp không ít cơ hội làm việc cho người trụ cột gia đình, không cần rời xa quê hương mà ra ngoài làm việc.
Nhưng vẫn không nhận được kết quả tốt, một số người dân vẫn rất bài xích chuyện di dời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trưởng thôn Tiền sắp xếp Trần Mặc và mấy người bảo vệ ngủ ở Ủy ban thôn, dù sao bây giờ là mùa hè, lấy chiếu trải trên mặt đất là có thể ngủ. Đương nhiên, Ngụy Tử Thiến thì ngủ phòng bên cạnh họ.
Buổi tối, trưởng thôn Tiền mang tới mấy món đồ ăn nóng và hai bình rượu Ngưu Lan Sơn. Ủy ban thôn có sẵn bàn ghế, bày đồ ăn lên bắn, mấy người vừa uống vừa trò chuyện đủ thứ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tivi trong phòng bị nhiễu sóng, ở đây tín hiệu điện thoại cũng không tốt, Ngụy Tử Thiến lấy ghế gỗ đến tham gia náo nhiệt, tự rót một ly rượu cho mình.
Cốc giấy dùng một lần được rót đầy 3/4. “Trợ lý Ngụy, đây là rượu đế đó!” Trần Mặc kinh ngạc nói. “Tôi biết là rượu đế.” Ngụy Tử Thiến cầm bình rượu lên nhìn lướt qua: “Không sao, mới 52 độ thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó cô giơ cốc giấy về phía mọi người: “Cụng ly chứ?”
Mọi người sửng sốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một bảo vệ trong đó cười cười: “Trợ lý Ngụy, cô không nói giỡn chứ? Hay là tôi đi siêu thị mua cho cô một bình nước trái cây nhé?” “Nhiều chuyện.”
Ngụy Tử Thiến lẩm bẩm một tiếng, ngửa cổ uống một hớp lớn. Một ngụm rượu này ít nhất là hai phần rượu trong cốc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngụy Tử Thiến chép miệng: “Rượu này tạm được, chỉ hơi cay cổ họng, có chút không giống với hương vị trước kia. Hình như năm trước xưởng Ngưu Lan Sơn ở thành phố Vân chúng ta đã chuyển đi rồi, rượu này chắc chắn khổng phải sản xuất ở thành phố Vân. Thành phố Vân chúng ta sản xuất Ngưu Lan Sơn, khi uống vào thì rất dịu nhẹ, không có cay như vậy.”
Trưởng thôn Tiền nghe vậy thì cầm lấy bình rượu lên, nhìn xưởng sản xuất trên nhãn hiệu, sau đó giơ ngón cái với Ngụy Tử Thiến: “Trợ lý Ngụy không hề thua kém đấng mày râu, không ngờ lại hiểu biết nhiều như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt! Tôi kính cô!” Cập nhật nhanh nhất trên Tru*yện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngụy Tử Thiến không chút do dự giơ ly rượu lên, nói: “Trưởng thôn Tiền, tôi vẫn nên kính ống, chuyện di dời vẫn cần ông quan tâm nhiều hơn.” “Chắc chắn rồi.”
Ngụy Tử Thiến uống nửa lít rượu vào bụng, ngoại trừ mặt đỏ ủng thì cũng không có gì khác thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô uống với trưởng thôn Tiền xong lại uống với Trần Mặc, sau đó là bốn bảo vệ, hai bình Ngưu Lan Sơn nhanh chóng thấy đáy.
Trưởng thôn Tiền vẫn chưa thỏa mãn, lập tức đến siêu thị ôm một thùng Kim Cương Sơn về.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tiếng sau, trưởng thôn Tiền đã uống say, nói chuyện không còn lưu loát, bốn bảo vệ uống cũng không ít, nói nhiều hơn bình thường, Ngụy Tử Thiến và Trần Mặc lại không sao.
Trưởng thôn Tiền không phải là đối thủ của một người có tửu lượng cao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Trần Mặc không muốn uống nhiều, đây là thói quen nhiều năm khi làm lĩnh đánh thuế, bất cứ khi nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo. Trần Mặc để hai bảo vệ đưa trưởng thôn Tiền về nhà nghỉ ngợi, hai bảo vệ kia nhìn nhau, đứng lên mơ màng nói đi tuần tra thôn, đề phòng những tên kia đến gây rối.
Bây giờ là 11h tối, nông thôn không có cuộc sống về đêm gì đó, mỗi nhà đều đóng chặt cửa, mọi người đã sớm làm một giấc mộng đẹp. Trên con đường tối đen, ánh mắt hai bảo vệ đi tuần tra nhìn khắp nơi, khi mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe hơi cách đó không xa thì lập tức biến mất trong bóng đêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở Ủy ban thôn, Ngụy Tử Thiến và Trần Mặc dọn dẹp xong bàn ăn, Ngụy Tử Thiễn nói chúc ngủ ngon rồi về phòng ngủ.
Trần Mặc không buồn ngủ, một mình ngồi trong sân hút thuốc ngắm trăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi rời khỏi châu Phi 3 năm, cũng không biết mặt trăng ở đó có tròn giống như ở thôn quê hay không.
Trần Mặc lại nhớ tới những người anh em chôn cất ở châu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phi. Bọn họ đã hi sinh vì yểm trợ cho mình, Trần Mặc từng sẽ báo thù cho những người anh em đã chết thảm đó...
Trần Mặc nghĩ vậy thì bỗng nhiên cười khổ. Đừng nói chưa khôi phục công lực, cho dù khôi phục thì trong tay không có tiền cũng không có người, không phải là đối thủ của Cao Hiển, bảo thù thế nào chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên khốn Cao Hiển, uổng công Trần Mặc này tốt với hắn như vậy, cứu hắn từ trong ổ sói, còn giao trọng trách cho hắn, không ngờ hắn lại phản bội mình...
Đúng lúc này, tiếng xào xạc rất nhỏ truyền vào tại Trần Mặc, âm thanh rất nhỏ, nghe không kỹ thì sẽ không biết được. Mặc dù nói Trần Mặc chỉ khôi phục đến giai đoạn đệ nhất cao thủ, nhưng thỉnh giác của anh người bình thường không thể so được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Âm thanh xào xạc này rất nhỏ, là tiếng đế giày đạp xuống dát.
Trần Mặc có thể khẳng định sau lưng có người tới, hơn nữa không chỉ có một người...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”