**********
Chương 16: Rồng trong ngục
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Đám người Tóc Vàng sau khi đi vào biểu hiện rất thành thật, lên giường ngủ, đúng giờ tắt đèn, không bao lâu liên tiến vào mộng đẹp. Trần Mặc biết tất cả bọn họ đều chạy tới vì mình, nhưng anh hoàn toàn không để tâm, vẫn tiếp tục ngủ như trước.
Thời điểm gần 3h sáng, đám người Tóc Vàng như đã hẹn sẵn, đều thức dậy cùng lúc.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Lúc xuống giường, bọn chúng nhìn nhau, sau đó xoay người vén ống quần lên, mấy lớp băng dính quấn quanh bắp chân, bên trong rõ ràng là một con dao rọc giấy.
Loại lưỡi dao dùng trong thủ công mỹ nghệ cực kỳ sắc bén, thậm chí đạt tới mức độ xén đứt sợi tóc.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nhấn vào nút bấm, âm thanh xoèn xoẹt khiến da đầu tê dại.
Trần Mặc đang nằm ngủ trên giường giật giật mí mắt, trở mình một cái tiếp tục ngủ. Ngọn đèn mờ nhạt trên hành lang khúc xạ chiếu vào, in lên khuôn mặt dữ tợn của Tóc Vàng, vết sẹo từ khoé mắt phải kéo dài đến cằm nhìn trông rất ghê người.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Gã bĩu môi cười lạnh. Đây chính là thằng nhãi khiến ông ba Dương và Hàn Chinh không có biện pháp giải quyết sao? Ha ha, cuối cùng chẳng phải rơi vào tay mình đẩy à.
Tóc Vàng xoay xoay cổ tay, lặng lẽ đến gần Trần Mặc, híp mắt, nâng cánh tay lên rồi tạm dừng vài giây, sau đó dao rọc giấy mạnh mẽ đâm thẳng về phía cổ Trần Mặc.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Đây là bộ phận hiểm hóc trên cơ thể, nếu bị đâm trúng nhất định phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả thần tiền cũng không cứu chữa được.
Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến Trần Mặc tỉnh ngủ, ngay lúc dao rọc giấy gần như cắt ngang lông tơ trên cô Trần Mặc, Tóc Vàng lại bất động, bởi giờ phút này một bàn tay to đã gắt gao khống chế cổ tay gã.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Trong lòng Tóc Vàng kinh sợ, cố gắng rút tay về, thế nhưng bàn tay to kia giống như cái kìm khiến cho gã không thể nào động đậy.
Trần Mặc xoay người lại, đồng thời ngồi trên giường trở tay vặn lại, tiếp đó truyền đến âm thanh Tóc Vàng kêu thảm thiết.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Dao rọc giấy rơi xuống đất, Tóc Vàng đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay gã buông thống xuống một góc độ khó tin. Những tên còn lại âm thầm kinh ngạc, hoá ra anh đã sớm tỉnh.
Đồng thời trong lòng cũng hết sức chấn động. Chờ Tóc Vàng ra tay sau đó mới thể hiện bản lĩnh, anh phải có bao nhiêu tự tin mới làm được điều đó? "Ai phải bọn mày tới? Lôi Minh? Hàn Chính? Ông ba Dương?" Trần Mặc bước xuống giường, vẻ mặt lạnh nhạt.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Không ai trong số bọn chúng nói chuyện, tất cả đều bao vây xung quanh Trần Mặc.
Nhóm người này đúng thật là do Hàn Chính mời tới. Bọn chúng là một băng nhóm nhỏ, chuyển thực hiện những chuyện đòi nợ thuế, trả thù phi pháp, giá cao, còn có thể giết người.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Hàn Chính thông qua người quen giới thiệu, móc nối đến Tóc Vàng. Gã là tên cầm đầu băng nhóm này, hai bên thương lượng liền lấy mức giá là 2 triệu tệ.
Để loại bỏ chướng ngại là Trần Mặc, trước đó Hành Chính đã chi không ít tiền. Đầu tiên là mua chuộc người dân thôn Vọng Vân, Đề Bắc Tử Hồ, sau đó là một tên cao thủ hạng hai cùng với hai tên cao thủ hạng ba, bây giờ lại là nhóm của tên Tóc Vàng này.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Có hai nguyên nhân chính khiến ông ta sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy. Một là ông ta cho rằng Trần Mặc đoạt mất mỗi làm ăn lớn của mình, chỉ cần Trần Mặc chết, Liễu Tuyên không đủ gây sợ hãi, ông ta có thể đoạt lại mối làm ăn lớn trong tay Liễu Tuyên
Còn có một nguyên nhận khác là đứa con trai bảo bối Hàn Đông của ông ta. Chờ sau khi Trần Mặc chết, ông ta sẽ ép Liễu Tuyên kết hôn với Hàn Đông, đồng thời Bất động sản Chính Đồng cũng sẽ thâu tóm Bất động sản Khai Nguyên. Đến lúc đó, Bất động sản Chính Đông ở thành phố Vân thuộc về tay nhà họ Hàn, một nhà độc đại
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mộng tưởng thì to lớn, hiện thực lại rất nhỏ nhoi.
Lần này ông ta tìm tới nhóm người Tóc Vàng, nhưng vẫn không thể làm gì được Trần Mặc.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Đối phó với loại người không đủ tầm như này, Trần Mặc sớm đã không còn hứng thú.
Những cú đá liên tục tung ra, một đám người nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Anh bọc quần áo nhặt con dao rọc giấy lên, sau đó ngồi trên giường ngoắc ngoắc ngón tay với Tóc Vàng: "Lại đây, chúng ta tâm sự." Tóc Vàng cắn răng đi qua, Trần Mặc không nói gì, đưa tay khoác lên vai gã. Chỉ thấy anh không dùng bao nhiều lực nhưng cánh tay còn lại của Tóc Vàng cũng bị phê bỏ, tiếng hét kinh thiên động địa vang vọng khắp trại giam.
Phòng trực ban, mấy tên quản giáo trực ban đang ăn bữa khuya.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Sau khi nghe thấy tiếng hét, một gã trong số đó có chút lo lắng, nói: "Tàn nhẫn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" "Không sao." Gã quản giáo khác nguýt một cái trắng trợn: "Cho dù xảy ra chuyện thì liên quan gì đến ống? Giám đốc Mã sắp đặt người vào, ông sợ gì?"
Năm phút sau, hai gã dùng xong bữa khuya, một tên trong đó rút ra điếu thuốc đưa lên miệng, vừa định châm thuốc, đột nhiên nhíu mày: "Tiếng gì vậy? Sao tôi lại nghe thấy có người đang hát?" "Ông đừng có mà điên, làm gì có tiếng hát. Nơi này là nhà giam, không phải KTV" Gã quản giáo khác nói xong liền sững sờ, bởi vì gã cũng vừa nghe thấy tiếng hát.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Âm thanh không lớn, nhưng lại hết sức ổn định.
Hai gã thoảng nhìn nhau, lập tức cầm lấy dùi cui đang treo trên tường: "Đi, qua đó nhìn xem."
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Càng tiến vào bên trong, âm thanh càng lúc càng lớn. Tới trước phòng giam giữ Trần Mặc, hai gã nhìn thấy tình huống xảy ra bên trong, lập tức trợn tròn mắt
Sáu tên đứng ngay ngắn thành một hàng, toàn thân là vết thương, còn có một tến hai tay dường như đều bị gãy. Nhưng bọn chúng tên nào cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn về phía trước, hát một bài ca cách mạng kinh điển. "Phương đông đỏ, mặt trời lên, Trung Quốc có một Cập *nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tiếng hát to rõ, dường như mỗi tên đều dùng hết chút sức lực cuối cùng còn trong cơ thể để hát.
Mà Trần Mặc ngồi trên giường, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, nhắm mắt lắng nghe, ngón tay đặt lên hai chân đang vắt chéo, gõ từng giai điệu nhịp nhàng.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Việc tìm người báo thù trong trại giam là chuyện hết sức bình thường, những tình huống này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, một đầu lại sáu, tên này rốt cuộc lợi hại đến mức nào. . .
Trong mắt hai gã quản giáo hiện lên vẻ khiếp sợ, dùi cui gõ vào thanh sắt kểu bang bang, gã nói: "Đừng hát nữa, đừng hát nữa, cả buổi tối không ngủ hát cái gì mà hát? Không tuân thủ kỷ luật, muốn tăng hình phạt có đúng không?" Đám người Tóc Vàng quay đầu nhìn gã, kích động đến mức suýt nữa rơi lệ. "Hử?" Giọng nói Trần Mặc không lớn, nhưng vào tai đám người kia vẫn khiến cho bọn chúng biến sắc, vì vậy ngay sau đó, bài ca cách mạng kinh điển lại vang lên to rõ theo nhịp điệu: "Phương đông đỏ, mặt trời lên, Trung Quốc có một ....." "Tạo đã bảo không được hát nữa!" Trần Mặc lợi hại thì lợi hại, nhưng quản giáo vẫn không để vào mắt như trước, dù sao bọn gã là người chấp pháp, còn Trần Mặc là phạm nhân.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Rám!
Trần Mặc tiên tay lột quần áo trên người Tóc Vàng xuống, ném tới dưới chân hai gã quản giáo, dao rọc giấy bọc ở bên trong rời ra. "Đây là thứ bọn chúng mang vào, trước khi vào đây các người không kiểm tra qua hả? Hay biết rõ nhưng không thèm ngăn cản? Sắp xếp bọn chúng ở chung một phòng với tôi, mục đích chính là muốn giết tôi?" "Nếu tôi nói việc này ra ngoài, các người, kể cả giám đốc của các người, còn có thể đứng vững ở chỗ này hay không?"
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Trần Mặc nói xong, lại nhắm mắt lại.
Hai gã quản giáo trợn tròn mắt, sau khi ra ngoài liền vội vàng quay số gọi giám đốc Mã nhưng lại không thể kết nối.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, điện thoại giám đốc Mã cuối cùng cũng liên lạc được. Nghe quản giáo trực ban trình bày chuyện bên đó, ông ta liền cảm thấy xây xẩm mặt mày.
Hiện tại ông ta có thể hàng đêm sênh ca, sơn hào hải vị chính là nhờ cái chức giám đốc trại giam này, nếu Trần Mặc thực sự vạch trần sự việc này ra bên ngoài, vậy những gì hiện tại ông ta có được tất cả đều sẽ hoá thành bọt biển.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Đồng thời trong lòng ông ta thầm mắng chính mình. Nếu Lưu Tử Trung đã đánh tiếng, sao còn đồng ý để Triệu Phú sắp xếp người vào cơ chứ? Người mà Lưu Tử Trung bảo vệ, sao có thể tùy tiện động vào?
Chẳng qua bây giờ nói gì cũng đã muộn, kế sách duy nhất chính là thuyết phục Trần Mặc không nói chuyện này ra ngoài, cho dù đưa anh phí ngậm miệng cũng được.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh