**********
Mặt trăng không biết đã bị mây đen che lại lúc nào, ánh trăng cũng trở nên ảm đạm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, tiếng hít thở càng ngày càng rõ ràng. Một cơn gió mạnh quét qua từ phía sau, Trần Mặc đứng dậy tránh được, anh cầm chiếc ghế đang ngồi đập tới.
Một tia kinh ngạc lóe lên trọng mắt người ở phía sau, chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ghế đã vỡ vụn trên đầu hắn, các mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tên này cả người mặc đồ đen, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra hai con måt.
Máu tượi từ trên lông mày chảy xuống, nhưng tên này cũng cứng rắn, giơ tay lau máu, hai tay cầm dao, tiếp tục chém vào ngục của Trần Mặc .
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai kẻ đồng bọn ăn mặc giống nhau cùng đi lên. Cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ trong ánh mắt ba tên, Trần Mặc lập tức cảm thấy ba tên này chắn chắn không phải là những tên côn đồ bình thường, bọn Đê Bắc Tử Hỗ căn bản không thể so sánh.
Nhất là người đầu đầy máu kia. Bước đi nhẹ nhàng, lúc nguy hiểm cũng không hề hoảng loạn, thân thể toát ra hơi thở mà Trần Mặc đã lẫu không cảm nhận được, ít nhất cũng là một tên cao thủ hạng hai.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nếu là ở 3 năm trước lúc công lực của Trần Mặc bị phong ấn, đừng nói bọn họ, ngay cả đối phó với một người bình thường cũng là một vấn đề.
Nhưng bây giờ, Trần Mặc hoàn toàn coi thường ba người này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau mấy chiêu, Trần Mặc dần dần đoán ra được, trong ba người, một người là cao thủ hạng hai, hai người còn lại là cao thủ hạng ba.
Điều này làm cho Trần Mặc cảm thấy hứng thú, bởi vì cho dù là một cao thủ hạng ba thì một người thường cũng khó mà gặp được. Nhưng bây giờ một cao thủ hạng hai và hai cao thủ hạng bạ đang ở trước mặt anh, điều này khiến Trần Mặc nghi ngờ về lai lịch của ba người này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Do ông ba Dương hoặc Hàn Chinh cử đến sao? Nhưng điều này gẫn như không thể, thành phố Vân chỉ là một thành phố hạng ba nhỏ bé, các cao thủ có tầm ảnh hưởng cũng không thèm tới một nơi nhỏ bé như vậy. Dù hai người bọn họ có tiền đi nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn tìm được nhiều cao thủ như vậy.
Chẳng lẽ do Cao Hiển cử người đến? Hình như khả năng cũng không cao. Lúc mình bị Cao Hiển bắn xuyên ngực và rơi xuống biển, ông nội Liễu đã vớt mình lên du thuyền, Cao Hiền không biết điều này, hắn luôn nghĩ rằng mình đã bị chôn vùi dưới biển.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hơn nữa, nếu Cao Hiển biết mình chưa chết, hắn không cần phải đợi đến bây giờ mới giết mình. Trận chiến vẫn đang diễn ra, ba người mặc đồ đen dường như đã dùng toàn bộ sức mạnh chém vào điểm yếu của
Trần Mặc, nhưng lần nào Trần Mặc cũng có thể dễ dàng hóa giải chúng bằng tay không.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặc dù sự chênh lệch giữa cao thủ hạng hai và cao thủ hạng một chỉ là một cấp, nhưng thường phải mất nhiều năm khổ luyện mới có thể từ hạng hai lên hạng một. Thực lực giữa hai cấp cũng cách nhau một khoảng rất lớn, hơn nữa bản thân Trần Mặc cũng là cao thủ cao cấp thực lực cấp tông sư, có nội lực bảo vệ.
Vì vậy, Trần Mặc muốn kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt. Đan điền của anh vận chuyển, thúc giục nội lực, mỗi cú đấm anh tung ra đều có sức mạnh rất lớn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đùng!
Một tên cao thủ hạng ba bị một đấm của anh đánh bay ra ngoài, cơ thể của hắn giống như con diều mất dây bay nhanh về phía sau, đập ầm ầm vào tường của Ủy ban thân.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tường rào sụp đổ, chôn tên cao thủ hạng ba ở dưới.
Trong mắt hai người còn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của Trần Mặc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cả hai đều hiểu được, bọn họ không phải là đối thủ của Trần Mặc.
Một đẩm vừa rồi của Trần Mặc, rõ ràng là sử dụng nội lực.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người có nội lực, ít nhất là cao thủ cấp tông sư, người như vậy tồn tại như một vị thần!
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này sẽ rất đơn giản, 1 triệu tệ mà người kia đưa ra sẽ dễ dàng lấy được, không ngờ mục tiêu lại có nội lực, không biết mạnh hơn so với bọn họ gấp bao nhiêu lần.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cảnh tiếp theo làm Nguỵ Tử Thiến người đang nằm sau cửa sổ, vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy hai tên mặc áo đen cởi mặt nạ ra, ném vũ khí trên tay, quỳ xuống trước mặt Trần Mặc.
Bởi vì cả hai đều biết rằng nếu tiếp tục chiến đấu thì cũng không có cơ hội chiến thắng, cũng không có cơ hội thoát thân.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bọn họ tới đây để giết Trần Mặc, Trần Mặc đương nhiên sẽ không tha cho bọn họ, có chống cự cũng vô dụng. Vì vậy, cả hai quỳ xuống, tuỳ theo Trần Mặc xử lý, ngay cả một câu cầu xin cũng không có.
Quỳ xuống chỉ là thể hiện của việc đầu hàng Trần Mặc, cho dù anh có làm gì bọn tôi, bọn tôi cũng sẽ không đánh trả. “Ai cử hai người tới?” Trần Mặc nhìn hai người, là hai gương mặt lạ lẫm. "Sống chết chỉ cần một ý nghĩ, nếu bọn tôi không tham 1 triệu tệ, bọn tôi sẽ không tìm đến cậu. Không có gì đáng để nói, có chơi có chịu, cậu ra tay đi!" Tên cao thủ hạng hai không ngại ánh mắt của Trần Mặc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trần Mặc gật đầu, người này còn rất có nghĩa khí, nếu là người khác, trong trường hợp này e rằng đã cầu xin từ lâu rôi. “Đại ca, nghề này của chúng tôi có quy tắc riêng, cậu đừng hỏi, chúng tôi sẽ không nói đâu.” Cập nhật chương mới nhất tại Truy*ện88.vip
Tên cao thủ hạng ba đang quỳ cười trả lời một câu “Ò.” Trần Mặc đốt thuốc, hút một hơi: “Đem theo đồng bọn 35 của hai người, đi đi!” Khi nghe vậy, cả hai nhìn Trần Mặc với vẻ khó tin, cho là mình nghe nhầm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thả bọn họ đi như vậy sao? “Sao? Còn không mau đi đi?”
Trần Mặc nói tiếp một cậu, hai người chắc chắn Trần Mặc thật sự tha cho bọn họ liền đứng dậy ngay lập tức, chắp tay với Trần Mặc: "Núi xanh vẫn còn nước biếc vẫn chảy, sau này chúng ta sẽ gặp lại! Ba anh em chúng tôi nợ cậu một mạng!" Cả hai đào đồng bọn từ đống đổ nát ra, không đợi đi ra khỏi Ủy ban thôn, tên cao thủ hạng hai đã quay lại nói: "Người đó họ Hàn."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong xoay người rời đi.
Vứt đi điếu thuốc đang hút một nửa, Trần Mộ trong bóng tối lộ ra sát ý, đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với Hàn Chinh rồi. “Trần Mặc, anh không sao chứ?” Lúc này Ngụy Tử Thiến từ trong phòng bước ra. Vừa rồi cô rất sợ hãi, cũng may chỉ là sợ bỏng sợ gió một hồi, Trần Mặc không sao cả. “Không sao, cô chưa ngủ à?” “Vừa định đi ngủ lại bị đánh thức, bọn họ là ai vậy?” “Hàn Chinh phải đến, sợ không?” “Tôi còn lâu mới sợ, chỉ cần có anh ở đây, trời có sập tôi cũng không sợ.” “Khụ khụ……..
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trần Mặc suýt chút nữa bị sặc, cô gái này thật biết nói chuyện, vội nói: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây." “Được!”
Nhìn Ngụy Tử Thiến trở về phòng, Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, xoay người sang phòng bên cạnh, cũng không bật đèn, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ba phút sau, bốn người bảo vệ đi tuần tra đồng thời đưa trưởng thôn Tiền về nhà đã quay trở lại.
Trần Mặc thấy rõ bốn người đứng ở cửa thôn do dự lúc lâu, hình như đang khẽ bàn luận cái gì. Nếu như lúc trước Trần Mặc còn nghi ngờ bốn người, thì lúc này Trần Mặc có thể chắc chắn bốn người này có vấn đề.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Anh mở cửa bước ra, cố ý khiến tiếng mở cửa to hơn. Tiếng mở cửa đột ngột vang lến khiến bốn tên bảo vệ hoảng sợ dừng lại.
Khi nhìn thấy là Trần Mặc, cả bốn người đều ngượng ngùng cười một tiếng. “Đi, tôi dẫn các cậu đi gặp một người.” Trần Mặc nói xong liền bắt đầu đi ra ngoài.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bốn người lại ngây ngốc lần nữa. “Sao vậy?” Trần Mặc xoay người cười lạnh: “Các cậu không muốn đi nhìn một chút ông chủ lớn Hàn của các cậu sao?”