• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.

**********



Tính ra, có tổng cộng 8 cảnh sát vũ trang. Đúng là để cao anh quá, anh chỉ tới tìm người thôi mà...



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Mặc lập tức nhận ra chuyện này là bị ai đó sắp đặt, thẳng nhất Lôi Minh này chơi thật thâm hiểm,



Thật ra cũng không phải không thể rút lui an toàn, cho dù là nhảy ra khỏi cửa sổ hay là chọn những cách khác, Trần Mặc đều có đủ tự tin rằng mình có thể rời khỏi nơi này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng mà, anh không định làm như vậy.



Chạy trốn rồi, trắng cũng thành đen, đến lúc đó không đánh cũng tự khai.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Mặc bị cảnh sát đưa đi rồi bị tống vào phòng thẩm vấn.



Hai tay hai chân đều bị còng vào xích sắt, ngay sau đó, một cảnh sát tự xưng đội trưởng Triệu tới thẩm vấn. “Tên họ, tuổi tác, phạm tội gì?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Đội trưởng Triệu để giấy bút lên bàn, ngồi ở đối diện, hỏi anh với tư thể oai nghiêm, đĩnh đạc. “Anh đã nhận được bao nhiêu tiền từ tên Lôi Minh đó?” Trần Mặc cười ha ha nhìn anh ta.



Đội trưởng Triệu sửng sốt, sau đó đột nhiên vỗ bàn: “Trần Mặc, cậu đừng có nói linh tinh ở đây, đã là vụ án mà Triệu Phú tôi muốn giải quyết thì đều trở thành vụ án có bằng chứng xác thực không thể lật ngược lại được! Nếu như cậu thành thật một chút thì sẽ không phải chịu nỗi đau thể xác!” “Tôi thật sự chỉ là ghé qua chơi mà thôi.” “Đừng ngụy biện nữa, đã có người báo cậu đột nhập vào nhà ăn trộm rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đội trưởng Triệu cười lạnh: “Ghé qua chơi? Mới sáng sớm cậu tới chơi làm gì? Khi cậu tới chủ nhà còn không ở nhà, có thể tin được lời cậu nói sao?” “Tin hay không tin đều tùy anh...” Trần Mặc hờ hững nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, ánh mắt rơi vào hộp thuốc lá trên bàn, cười cười nói: “Cho hút một điều nhé?" “Trần Mặc! Cậu bớt mồm mép lươn lẹo với tôi đi!”Đội trưởng Triệu đột ngột đập bàn đứng dậy, vẻ mặt chính trực nói: “Cậu biết đây là nơi nào không? Đây là đồn cảnh sát! Không thể để cậu càn quấy làm bậy được!" “Nhìn thấy mấy chữ đằng sau tôi không? Thẳng thắn sẽ được khoạn hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Cậu thành thật khai nhận, cùng lắm là sẽ bị xử lý giam giữ hành chính, nộp chút tiền, ở trong đây dặm bữa nửa tháng là được ra ngoài. Nếu như vẫn không khai nhận, điều đó có nghĩa là cản trở việc thực thi pháp luật, giảm cậu một năm cũng không hề quá đáng."



Khi nói lời này, đội trưởng Triệu không hề tỏ ra giận dữ nhưng lại đầy vẻ uy nghiêm cảnh cáo, lời lẽ chính nghĩa khó có thể từ chối.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cho dù là không có tội, sợ rằng người bình thường cũng sẽ nghe theo, khai nhận để được ra ngoài thật nhanh.



Nhưng Trần Mặc không bị mắc bẫy, anh đột nhiên đứng dậy, tùy ý tháo dây xích ở tay và chân ra rồi ném vào góc tường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau đó anh đi đến trước bàn, cầm lấy điếu thuốc, bật lửa lên châm thuốc rồi thỏa mãn hút một hơi. “Anh tiếp tục đi.” Trần Mặc ngồi vào vị trí ban đầu, vắt chéo hai chân. “Đây... Đội trưởng Triệu sững sờ trong nháy mắt, xem ra tên Trần



Mặc này thực sự không dễ đối phó, vậy mà có thể mở còng tay còng chân dưới tình huống mình không hề cảnh giác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tên này rốt cuộc có lai lịch thế nào, Lôi Minh không phải nói cậu ta chỉ là một tên tài xế quèn của Bất động sản Khai Nguyên thôi sao? Bởi vì hai người xảy ra mâu thuẫn nên mới nhờ anh ta tới dọn dẹp xử lý một chút.



Người có bản lĩnh thế này, e rằng lai lịch không đơn giản.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đội trưởng Triệu lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn đi đến phòng làm việc, đăng nhập vào mạng nội bộ của hệ thống an ninh công cộng để kiểm tra, nhất thời cảm thấy vui mừng.



Hóa rạ tên Trần Mặc này chính là chồng của Liễu Tuyên Tổng giám đốc Bất động sản Khai Nguyên!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Không ai trong số những người ở thành phố Vân lại không nhớ đảm cưới vào 3 năm trước, nữ Tổng giám đốc xinh đẹp của công ty Bất động sản Khai Nguyên lại gả cho một tên chồng bất tài vô dụng. Vào thời điểm đó, chuyện này được bàn tán vô cùng ầm ĩ, cho dù 3 năm đã trôi qua, nó vẫn là đề tài nói chuyện sôi nổi của người dân thành phố Vận khi uống trà và sau bữa cơm.



Nhà họ Liễu tổ chức đám cưới đó rất kín tiếng, mọi người đều biết



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Tổng giám đốc xinh đẹp Liễu Tuyên gả cho một tên vô dụng, nhưng chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của tên chồng nhu nhược đó. Là một trong số nhiều người theo đuổi Liễu Tuyên, vào giờ phút này, đội trưởng Triệu rất phấn khích. Mặc dù bây giờ anh ta đã không còn ảo tưởng gì với Liễu Tuyên, nhưng anh ta vẫn rất hứng thú với việc xử lý người chồng vô dụng của cô.



Anh ta còn nghĩ, Liễu Tuyên à, lúc đó tôi say đắm cô như thế, viết thư tình cho cô, cô nhìn thấy nhưng lại làm ngơ, sau đó lại gả cho một tên rác rưởi như vậy. Bấy giờ thứ rác rưởi này đã rơi vào trong tay tôi, cô hối hận không? Ha ha! “Tiểu Ngô, Tiểu Lý, hai cậu qua đây.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trên hành lang, đội trưởng Triệu hét lên gọi hai cảnh sát đang chuẩn bị ra ngoài tuần tra.



Hai người vội vàng chạy tới: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” “Giao cho hai cậu một nhiệm vụ tạm thời, hai cậu không phải nói đã từng học võ sao? Trong phòng thầm vẫn có một thắng đang ngứa da, hai cậu đi vào dạy dỗ đi, sau này tôi sẽ xin cấp trên thưởng cho hai cậu.” “Được.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cả hai nhanh chóng đồng ý, sau đó chạy vào phòng thẩm vấn, khóa trái cửa lại. “Người anh em, đội trưởng Triệu nói cậu đang ngứa da nên anh ấy điều, hai người bọn tôi tới điều trị cho cậu.” Tiểu Ngô vặn cổ tay kểu ra tiếng, điều cười đểu giả nhìn chằm chằm Trần Mặc. “Gặp phải hai anh em bọn tôi coi như cậu xui xẻo rồi, nghiêm nghỉ cho tối... À được? Không nghe lời phải không?”



Tiểu Lý nhếch một chân lên đá vào đầu Trần Mặc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Màn biểu diễn võ thuật đầy chất riêng quả thật rất đáng thưởng thức, cú đá này của Tiểu Lý vô cùng đặc sắc ngoạn mục.



Cơ thể anh ta nhẹ nhàng linh hoạt, giống như chim Phi Yến bay qua những đám mây, càng nhảy càng cao hơn, đầu cũng sắp chạm đến trần nhà rồi. Giây tiếp theo, phòng thẩm vấn truyền đến hai tiếng khóc kêu cha gọi mẹ, sau đó dần bình yên trở lại. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủn*g hộ team nha !!!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Mặc gầy tàn thuốc, hướng ngón tay về phía hai người: “Người nào có điện thoại cho tôi mượn một chút



Tiểu Lý vội vàng lấy điện thoại ra đặt vào tay Trần Mặc, sau đó nhanh chóng lùi về góc tường ôm lấy đầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mười phút sau, một chiếc xe Audi Q7 ầm ầm dừng ở cổng sở cảnh sát.



Liễu Tuyên cầm lấy chiếc túi nhỏ, hùng hùng hổ hổ bước xuống xe.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chưa được bao lâu, một chiếc xe Passerte cũng dừng lại, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xuống xe, thẻ tên trên ngực ông ta in ba chữ, Lưu Tử Trung. “Cục trưởng Lưu.” Liễu Tuyên vẫy tay gọi một tiếng. “Liễu Tuyện, cháu đừng lo lắng.” Lưu Tử Trung tiến lại gần Liễu Tuyên: “Nếu như Trần Mặc vô tội, mấy người bọn họ sẽ không làm gì cậu ấy đâu. Yên tâm đi, cấp dưới của chủ trước giờ làm việc đều luôn công bằng thực thi theo pháp luật.” “Vâng, cục trưởng Lưu, lần này lại phải làm phiền tới chú rồi.” “Ha ha, không có phiền phức gì đâu, chú với bố cháu là bạn học, cháu đã gọi chủ một tiếng “chú” rồi, cháu có chuyện cần giúp nên gọi điện thoại cho chủ, chủ có thể không quan tâm sao? Đi, chúng ta vào xem một chút.” “Được a!"



Trong phòng làm việc, đội trưởng Triệu là người trực ban ngày hôm nay đang ngồi gác chân lên bàn, miệng ngậm điều thuốc, hai tay nghịch điện thoại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhìn thời gian, 10p đã trôi qua, tên Trần Mặc đó nhất định đã thảm hại rồi. Khi anh ta đang muốn đi qua đó xem thử thì Lưu Tử Trung lại tới. “Cục trưởng Lưu, muộn như vậy vẫn còn qua đây là có chuyện gì sao?"



Đội trưởng Triệu nói, trong lòng cũng đang đập thình thịch, anh ta âm thầm cầu mong cục trưởng Lưu chỉ tới kiểm tra một chút rồi sẽ sớm ro'i di. Nhưng không ngờ, anh ta còn chưa kịp hạ giọng đã nhìn thấy Liễu



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tuyến đi theo sau cục trưởng Lưu.



Hôm nay Liễu Tuyên mặc quần áo giản dị nhưng cũng không thể che giấu được dáng người hoàn mỹ của cô, mái tóc buông xõa ngang vai như thác nước càng khiến cô trở nên nữ tính hơn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng tuy là một trong những người theo đuổi Liễu Tuyên, đội trưởng Triệu vào giờ phút này không có tâm trạng để thưởng thức mấy thứ đó.



Tại sao Liễu Tuyên lại xuất hiện vào lúc này, anh ta hiểu rõ hơn ai hết. “Nghe nói các cậu nhận được thông báo, sau đó đã bắt một người tên Trần Mặc?" Cục trưởng Lưu hỏi. “Vâng, đúng vậy.” Đội trưởng Triệu rùng mình nói: “Cục trưởng Lưu, trong chuyện này có thể có một chút hiểu lầm. Tôi đã bảo Tiểu Ngô và Tiểu Lý thả anh ta ra rồi, chủ và Tổng giám đốc Liễu đợi ở đây một chút, tôi đi rồi sẽ quay lại.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta đã lên sẵn kế hoạch sẽ đổ hết lỗi lên người Tiểu Ngô và Tiểu Lý, dù sao hai người họ cũng là nhân viên tạm thời, cho chút tiền rồi đuổi đi là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK