Nhưng lại thấy Tư Thành đột nhiên gây khó dễ, anh tứm tóc gã đàn ông thô bỉ kia, đánh mạnh một trận...
“Đây là quản lý an ninh quán bar rất tốt mà ông nói? Không ai dám gây sự?”
Tư Thành đánh gã đó mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, đến khi gã đó gục xuống anh mới phủi tay, lạnh lùng nhìn Triệu Đại Thành.
“Cậu, cậu Thành, đây, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cậu yên tâm, tôi chắc chẳn sẽ xử lý người này ổn thỏa..”, toàn thân Triệu Đại Thành đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta mau chóng cúi đầu nhận lỗi.
Nói xong ông ta còn không quen quát mấy tên bảo vệ: “Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa tên chó má không có mắt này đi cho tôi!”
Nói rồi Triệu Đại Thành lại tiến lên định giải thích, nhưng bị Tư Thành giơ tay ngăn lại.
“Điều tra rõ chuyện hôm nay, cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Tư Thành biếng nhác đi tới trước mặt Hạ Phương, bàn tay. thon dài đột nhiên nâng căm cô lên, nhướng mày nghịch ngợm: “Đúng là rất được”.
“Sao anh lại ở đây?”, Hạ Phương nhíu mày, không vui giơ tay lên, muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nắm vào trong lòng bàn tay.
Cô cố gắng muốn thoát khỏi tay anh, nhưng phát hiện lực tay của anh rất mạnh.
“Tôi hỏi anh..”, Hạ Phương hơi tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi cho anh tiền không phải để anh tiêu xài hoang phí ở nơi như thế này”.
“Đây không phải điều tôi nên hỏi em sao?”, Tư Thành nhướng mày, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: “Em có tiền là có thể tới nơi thế này để tiêu xài hoang phí à?”
Kết hôn là do Hạ Phương nhất thời ấm đầu, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bị người khác quản lý.
Tuy Tư Thành giúp cô đánh gã đàn ông ghê tởm kia khiến cô rất hả giận, nhưng dựa vào đâu mà anh lại quản cô?
Hạ Phương còn chưa kịp nổi đóa thì Lucy Mộ Dung đang xiêu vẹo dựa vào bức tường bên cạnh đã ợ một tiếng, bỗng nhiên đứng thẳng người, tựa vào vai Hạ Phương, hai mắt sáng quắc nhìn Tư Thành: “Cục cưng ơi, người đàn ông này đẹp trai quá...
Hạ Phương:...
“So với mấy tên, ợ, đầu thừa đuôi thẹo kia, đúng là, cực phẩm, mau, tán anh ấy đi..” Lucy Mộ Dung đặt một tay lên vai Hạ Phương, đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm Tư Thành: “Không đúng, sao trông, quen thế?”
“Cậu say rồi, mình đưa cậu về”.
Hạ Phương kéo Lucy Mộ Dung sang một bền, dìu cô ấy định đi nhưng bàn tay bị Tư Thành nằm lấy vẫn chưa được. thả.
Cô ngước mắt lên lườm anh: “Buông tay”.
“Tôi đưa em về”, Tư Thành kéo Hạ Phương đi ra cửa, Hạ Phương vẫn đang đỡ Lucy Mộ Dung nên không có cơ hội từ chối, cứ thế bị anh đưa đi.
Thấy Tư Thành vẫn lái con xe lúc sáng, Hạ Phương ngồi ở phía sau, sắp xếp ổn thỏa cho Lucy Mộ Dung đang say khướt xong mới lười biếng hỏi: “Sao anh vẫn chưa trả xe cho bạn anh vậy?”
“Tôi vốn định tới quán bar để đón cậu ấy, sau đó trả xe”, Tư Thành bình tĩnh đáp, khởi động xe.
Hạ Phương nghiêng đầu dựa vào phía sau lưng ghế của anh: “Vậy nên anh đang trách tôi đấy à?”
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô liên tục phả vào cổ mình hơi nhột, giọng Tư Thành hơi khàn đi: “Nếu em nói tới chuyện em chạy ra ngoài uống rượu thì đúng là tôi không vui”.
Hạ Phương:...
“Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên đi uống vài ly với bạn, chúc mừng chúc ta đã kết hôn”, Hạ Phương nói, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi mơ hồ.
Vui không?
Cô cũng không biết, chỉ cảm thấy tình cảm bao nhiêu năm không đổi lấy được một tờ giấy đăng ký kết hôn, kết quả cuối cùng lại hồ đồ kết hôn với người đàn ông vui vẻ với mình một đêm, cô hơi thổn thức.
“Ừ”, Tư Thành nhìn khuôn mặt hồng hào của cô qua kính chiếu hậu, biếng nhác đáp lại một tiếng.
Mãi mới đưa được Lucy Mộ Dung say khướt về nhà, Tư Thành quay đầu lại hỏi Hạ Phương đi đâu.
Hạ Phương nhìn Tư Thành với vẻ mập mờ: “Đương nhiên là đi nghiệm thu thành quả cố gảng cả buổi chiều nay của anh rồi”.
Mặc dù đã đuổi Hạ Oanh Oanh ra khỏi phòng mình và thay toàn bộ đồ trang trí trong phòng, nhưng Hạ Phương vẫn không muốn về nhà họ Hạ chút nào.
Chỉ cần đi vào cửa biệt thự là cô lại nhớ đến cảnh Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường ở trên ban công tối qua, điều này khiến cô rất khó chịu.
Thấy vẻ mặt Hạ Phương không đúng lắm, Tư Thành không lên tiếng mà lái xe tới thẳng chung cư, quay đầu lại thì phát hiện Hạ Phương đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi mất.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tư Thành hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh cởi áo vest bên ngoài ra đắp cho cô rồi mới bế cô xuống xe.
“Ưm.”
Khoảnh khäc đặt Hạ Phương xuống giường, cô cau mày. thật chặt, rên lên một tiếng khe khẽ, sau đó nắm chặt tay lấy bàn tay đang định buông ra của Tư Thành.
“Tại sao... Tại sao lại, đối xử với tôi như vậy?”
Giọng nói say mèm của Hạ Phương mang theo sự phiền muộn, tay cô túm chặt Tư Thành: “Tôi đối xử với anh... không tốt ư?”
Lucy Mộ Dung luôn nói Hạ Phương đối xử với Lục Anh Đường quá tốt, cũng quá nuông chiều anh ta, nhưng cô cảm thấy yêu một người là phải đối xử với họ một cách vô tư và thoải mái nhất.
Cô không muốn đè nén tình cảm của mình, ai ngờ vừa mới ra nước ngoài ba năm, mọi cố gắng của cô đã trở thành trò cười?
Tư Thành cau mày, nhưng không đẩy cô ra.
Hạ Phương đột nhiên mở đôi mắt mê man ra nhìn Tư Thành, cái miệng nhỏ nhản đỏ hồng nồng nặc mùi rượu: “Anh sẽ không biết anh đã mất đi cái gì đâu. Nhưng... không sao...”
Hạ Phương nói xong thì kéo mạnh Tư Thành xuống giường, lại lật người đè anh xuống, đôi mắt phiếm hồng tươi cười nhìn anh: “Người cũ không đi, ợ, người mới không tới...”
Nói xong cô vô lực nãm trên người anh, thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng kịch liệt khiến sắc mặt Tư Thành dần trầm xuống rồi trở nên khó coi.
Cô coi anh là ai?
Bạn trai cũ của cô à?
Vẻ mặt Tư Thành lại khó coi hơn nữa, anh vừa định đẩy cô gái say khướt trên người mình ra thì nghe cô lẩm bẩm gọi:
“Tư Thành...”
Người Tư Thành cứng đờ, đột nhiên cô lại hung bạo đánh vào mặt và vai anh, dữ tợn hét: “Không được phản bội tôi...”
Lần đầu tiên Tư Thành cảm nhận được thế nào là dùng giọng điệu hung dữ nhất để nói ra lời yếu đuối và bất lực nhất.
Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Anh như bị ma xui quỷ khiến vỗ vai Hạ Phương: “Ngủ đi, ngoan”.
Một đêm yên giấc, không mộng mị, khi Hạ Phương tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô trở mình theo thói quen, muốn nằm trên giường thêm một lúc nữa nhưng nào ngờ vừa quay người đã va phải một bức tường thịt?
Đầu óc Hạ Phương lập tức tỉnh táo, cô bỗng mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một khuôn mặt tuấn tu đang bình yên say giấc.
Đây là lần đầu tiên Hạ Phương nhìn thấy Tư Thành ngủ, đôi mắt hẹp dài của anh nhắm lại, không còn vẻ quyến rũ và sắc bén như khi anh thức, lông mi dài, làn da trắng nõn, sạch sẽ thuần khiết như một đứa trẻ.
Hạ Phương có một thoáng mất hồn. Cô vẫn luôn biết rằng người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu mất kiểm soát.
Hạ Phương nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng không kìm được đưa móng vuốt về phía mặt anh.
Ừm, cô chỉ sờ một chút, chỉ một chút thôi.
“Bộp...”, khi tay cô chỉ còn cách mặt Tư Thành nửa centimet nữa thì bị giữ lại.
Tư Thành đang ngủ bỗng mở mắt ra, sau đè lật người đè Hạ Phương xuống giường.
Đôi mắt hẹp dài đầy quyến rũ và mị hoặc, lười biếng mê man nhìn Hạ Phương: “Chẳng phải em nổi tiếng không gần đàn ông sao? Vừa rồi em định làm gì tôi, hửm?”