Mục lục
Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Thung nằm lâu trong phòng bệnh cũng chán nên bảo mẹ đỡ mình xuống giường hoạt động một chút.

Vết thương sau lưng cô ấy dùng thuốc của Hạ Phương nên bình phục rất nhanh, ngày mai là có thể xuất viện nghỉ ngơi rồi.

Nhưng bởi vì cô ấy là nghệ sĩ múa nên bị thương sau lưng sẽ ảnh hưởng đến độ dẻo dai của cơ thể, vết thương này gần như là đòn trí mạng với bất kì ai làm nghề múa.

Nhất là sắp tới Ngụy Thung còn phải làm người hướng dẫn cho một cuộc thi nhảy, phải nhảy mở màn tiết mục.

Khoảng thời gian này cô ấy quá bận việc biên đạo nên vẫn chưa luyện tập hoàn chỉnh, bây giờ chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đã đến cuộc thi múa kia, cô nghĩ bây giờ bắt đầu luyện tập thì đến lúc đó thừa sức lên sân khấu biểu diễn, nhưng lại bị thương ngay lúc này…

Vết thương không quá sâu, nhưng lại ở ngay sau lưng, nếu xử lý không khéo thì e là nửa tháng sau không thể biểu diễn được.

May mà cô ấy có Hạ Phương.

Nếu không cô ấy gần như không thể nhảy mở màn cho trận thi đấu nửa tháng sau.

Dù vậy Ngụy Thung vẫn có chút lo lắng.

Bây giờ vết thương chỉ mới vừa khép lại mà cô đã không thể đợi được muốn ra ngoài hoạt động tay chân, hi vọng có thể duy trì độ linh hoạt cho cơ thể.

“Con đi chậm một chút thôi, vết thương vừa lành, đừng có chạy lung tung, nếu Tiểu Phương mà biết thì lại bảo con không nghe lời đó”, mẹ Ngụy dìu Ngụy Thung, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

Con gái từ nhỏ đã mạnh mẽ, không chịu cúi đầu thua ai.

Vì nhảy múa, cô ấy đã trả giá rất nhiều, cũng đã hi sinh rất nhiều.

Nhưng nếu không có những cực khổ ngày trước thì đã không có cô ấy ngày hôm nay, tất cả thành tựu đều là tự bản thân cô ấy liều mạng đánh đổi.

Mẹ Ngụy vẫn luôn xem con gái là niềm kiêu hãnh của mình, nhưng những năm gần đây thấy cô liều mạng như vậy, trong lòng vẫn khó tránh có chút chua xót.

Dù sao việc nhảy múa cần phải duy trì vóc dáng, độ dẻo dai vâng vâng, không chỉ cần phải kiểm soát khẩu phần ăn mà còn rèn luyện điều độ, mọi người ngoài kia đều được ăn uống no say, đi du lịch khắp nơi hoặc bá vai nhau chơi game, chỉ có cô ấy là phải ăn những món khó nuốt, kiên trì ở trong phòng luyện tập ngày đêm.

Từ trước đến giờ người ngoài chỉ thấy sự thành công của cô ấy, nhưng chẳng ai biết cô ấy đã đánh đổi biết bao nhiêu.

Những năm này mẹ Ngụy thật sự rất đau lòng.

Nhưng con gái mạnh mẽ, không để lộ nỗi lòng của mình bao giờ, nên bọn họ chỉ có thể yên lặng làm bạn chứ không trao đổi quá nhiều.

“Ngụy Thung…”, khi thấy Ngụy Thung chuẩn bị trở lại phòng bệnh, ở phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Lam Dịch Minh cau mày, sắc mặt có chút khó coi: “Sao em lại ở đây?”

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Lam Dịch Minh, đáy mắt Ngụy Thung ánh lên một tia trào phúng: “Liên quan gì đến anh?”

Lam Dịch Minh cười lạnh một tiếng, nhìn đồng phục bệnh nhân trên người cô ấy rồi nói: “Đừng bảo em cũng bị Tần Hách đánh vào đây đấy nhé”.

Vừa khéo Ngụy Thung cũng nhìn vào cánh tay đang được cố định nẹp của Lam Dịch Minh, lười biếng nói: “Vậy là cái tay đó bị Tần Hách đánh à?”

Ngụy Thung nói xong thì khẽ bật cười: “Oan có đầu nợ có chủ, ai đánh anh thì tìm người đó mà trả thù, dù sao tôi với anh ta đã không còn liên quan gì nữa rồi”.

“Ha ha ha…”, Lam Dịch Minh nghe vậy thì cười ha hả: “Tần Hách vì em mà hết lần này đến lần khác đều tới gây hấn đe dọa tôi, thậm chí còn ra tay đánh anh nữa, nếu hắn biết em vội vã phủi sạch quan hệ như vậy không biết sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?”

Sắc mặt Ngụy Thung hơi thay đổi: “Hắn làm gì là chuyện của hắn, tôi làm gì là chuyện của tôi, nên hắn có tâm trạng như thế nào thì liên quan gì đến tôi?”

Không muốn nhiều lời với Lam Dịch Minh, Ngụy Thung xoay người đi về phòng bệnh.

Nhớ đến vẻ mặt buồn nôn của gã và Tô Tử Nguyên, Ngụy Thung sợ bản thân nhìn nhiều sẽ không chịu được muốn bóp chết gã ta.

“Nếu đã không thích Tần Hách, sao em lại sinh con cho hắn?”, Lam Dịch Minh luôn cảm thấy canh cánh điều này trong lòng.

Ngụy Thung có thể yêu Tần Hách, cũng có thể kết hôn với Tần Hách, nhưng cô ấy lại phủ nhận tất cả, dứt khoát vứt bỏ Tần Hách, vậy tại sao lại sinh con cho hắn?

Tuy gã không ngại sự tồn tại của Ngụy Kha, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đứa bé kia là máu mủ của Tần Hách thì Lam Dịch Minh đã muốn nổi điên.

“Vậy tại sao anh không thích Tô Tử Nguyên nhưng vẫn kết hôn cùng cô ta?”, Ngụy Thung lạnh lùng hỏi lại một câu, rồi bảo mẹ đóng cửa lại.

Sắc mặt Lam Dịch Minh âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn cửa phòng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng xoay người bỏ đi.

“Tra xem mấy ngày nay Ngụy Thung đã xảy ra chuyện gì”, khi đi xuống lầu, Lam Dịch Minh gọi một cuộc điện thoại.

Vừa khéo lúc này Tô Tử Nguyên đã vác thân thể mệt mỏi của mình đến bệnh viện.

Nghe gã nói vậy, nụ cười bên môi cô ả không giữ được nữa: “Anh Minh, anh đang nói gì vậy?”

Lam Dịch Minh liếc Tô Tử Nguyên một cái, giọng điệu không hề kiên nhẫn: “Không liên quan gì đến em cả. Mà phải nói cả ngày nay em chết ở đây thế?”

Tô Tử Nguyên ấm ức nói: “Em, em hôm nay vấp ngã một cái, toàn thân đau nhức…”

“Em lớn vậy rồi mà đi đứng còn không xong?”, Lam Dịch Minh nói xong thì đã bước nhanh ra khỏi cửa bệnh viện, nghiễm nhiên ngồi vị trí phó lái, còn sai Tô Tử Nguyên thắt dây an toàn cho mình.

Tất cả những điều này Tô Tử Nguyên để cam tâm tình nguyện làm cho gã, nhưng mỗi khi nhớ đến việc gã luôn thiếu kiên nhẫn với cô ả, nhưng đối mặt với Ngụy Thung thì luôn quan tâm yêu chiều, trong lòng Tô Tử Nguyên lại trỗi dậy sự đố kị khôn cùng.

Vừa nãy cũng là vì cô ả nghe thấy Lam Dịch Minh gọi tên Ngụy Thung nên mới vội vàng lao nhanh đến đây.

“Anh Minh, vừa nãy nghe điện thoại em nghe anh gọi tên Ngụy Thung, cô ấy cũng ở bệnh viện này à?”, Tô Tử Nguyên thử thăm dò hỏi.

Lam Dịch Minh dựa vào ghế, khép hờ mắt lại, lười biếng đáp: “Ừ’.

Nói xong, gã như nhớ đến gì đó mà quay sang nhìn Tô Tử Nguyên: “Em quan tâm cô ấy quá nhỉ?”

“Chẳng phải vì anh Minh quan tâm cô ta sao?”, Tô Tử Nguyên oan ức dẩu môi lên.

Lam Dịch Minh cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô ả: “Sao đấy, ghen à?”

Tô Tử Nguyên bỗng thấy càng thêm ấm ức: “Có phải trong lòng anh Minh, em vĩnh viễn không bằng được cô ta đúng không? Em, em đã nỗ lực lắm rồi…”

Nói rồi, Tô Tử Nguyên lại cắn môi: “Giải khiêu vũ lần này em cũng báo danh, chỉ cần em có thể bộc lộ tài năng thì tương lai nhất định sẽ còn tỏa sáng hơn Ngụy Thung”.

Lời này khiến đáy mắt Lam Dịch Minh nổi lên một tia trào phúng: “Nghe nói Ngụy Thung sẽ làm huấn luyện viên chương trình đó, em muốn tự đi rước nhục à?”

Tô Tử Nguyên siết chặt vô lăng, trong mắt ánh lên sự tức giận: “Ở trong mắt anh, em thật sự không có gì bằng cô ta hết đúng không? Em nhảy múa cũng không kém hơn cô ta đâu, huống hồ…”

Cô ả định nói sau lưng Ngụy Thung còn bị thương, đến lúc đó chưa chắc có thể làm huấn luyện viên được đâu!

Nhưng nhớ đến chuyện hôm qua là cô ả giấu Lam Dịch Minh ra tay nên đành phải nhịn lại.

Tin này là Tô Tử Nguyên vừa biết được từ miệng vị đại ca kia, được xem là tin tốt duy nhất trong hàng loạt tin xấu.

Chỉ cần Ngụy Thung bị thương, không thể tham gia cuộc thi khiêu vũ kia thì cô ả tin chắc rằng mình sẽ một đường thành danh.

Bởi vì anh ruột cô ả làm lãnh đạo trong ban ngành liên quan, Tô Tử Nguyên đã giữ hết tất cả tài liệu của các thí sinh tham gia thi đấu lần này rồi.

Mặc dù hơn nửa tháng sau chỉ là vòng loại sơ tuyển, nhưng người thật sự có tài năng cũng chỉ được vài mạng thôi.

Mà cô ả là học trò cùng thầy với Ngụy Thung, từ nhỏ đã cùng học nhảy với Ngụy Thung, mặc dù không có thiên phú như cô ấy, không thể sớm thành danh, nhưng những năm qua cô ả chưa hề từ bỏ.

Cô ả vẫn nỗ lực dùng mọi cách để nâng cao thực lực cùng mạng lưới quan hệ, để bản thân ngày càng vươn xa hơn.

Lần này cho dù thế nào đi nữa cô ả cũng phải thắng!

Không chỉ muốn dẫm Ngụy Thung xuống dưới chân, cô ả còn muốn Lam Dịch Minh nhìn mình với đôi mắt khác xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK