“Ha ha, bọn họ mà đến mua biệt thự thật á?”, không đợi Trương Phán Phán nói hết lời, Giám đốc Triệu đã cười giễu cợt, khinh thường quan sát Hạ Phương và Lucy Mộ Dung: “Cô nghĩ tôi bị mù hay tôi bị ngu? Bọn họ nói mua mô hình biệt thự chắc tôi còn tin...”
Dù Trương Phán Phán mới ra ngoài xã hội, nhưng cô ấy cũng biết đa số người trong ngành này đều thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng bố mẹ cũng thường dạy dỗ cô ấy là làm người đừng quá chú trọng vẻ bề ngoài.
Không phải dưới vẻ ngoài gọn gàng luôn sẽ có nội tâm xinh đẹp.
Tương tự như thế, không phải tất cả mọi người đều thích khoe tài sản của mình ra.
Dù Hạ Phương và Lucy Mộ Dung ăn mặc có vẻ bình thường, nhưng khí chất trên người họ lại không tầm thường chút nào.
Đặc biệt là Hạ Phương, dù nói chuyện hay hành động, cử chỉ của cô đều rất tao nhã, khí chất vô cùng cao quý.
Cô ấy không biết Hạ Phương làm nghề gì, có phải thật sự có tiền mua được căn biệt thự này hay không.
Nhưng Hạ Phương nói mua được, Trương Phán Phán cũng tin là cô mua được.
“Không phải đâu Giám đốc Triệu... Mong chị đừng ăn nói như thế, chị Hạ đã chọn được căn bên trái dãy thứ ba rồi, bây giờ em đang chuẩn bị đăng ký cho họ”, Trương Phán Phán không muốn nghe thấy những lời khó nghe từ Giám đốc Triệu, cô ấy vội vàng giải thích.
Nhưng Giám đốc Triệu lại cảm thấy đây đúng là một câu chuyện cười: “Còn căn bên trái dãy bên trái nữa? Ha... Ha ha... Cô đang chọc tôi cười sao?”
Đó là căn biệt thự còn lại ở đây, có vị trí đẹp nhất và cũng đắt tiền nhất...
“Em nói thật mà..", Trương Phán Phán cố gắng muốn chứng minh là mình nói đúng, hy vọng Giám đốc Triệu có thể thôi châm chọc Hạ Phương.
Nhưng Giám đốc Triệu hoàn toàn không nghe lọt tai.
Chẳng những thế chị ta còn cao giọng hơn, tỏ vẻ giễu cợt: “Tiểu Trương à, dù chỉ mới tốt nghiệp, nhưng dù gì cô cũng đi học nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không có à?”
“Căn biệt thự đó trị giá hơn hai trăm triệu, cô nói hai cô gái chạy Toyota đến xem nhà có thể mua nổi à? Ha... Ha ha ha... Nếu bọn họ có thể mua nổi thì tôi sẽ ăn cái biệt thự mô hình này thôi!”
Giám đốc Triệu thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong đó có mấy nhân viên kinh doanh rảnh rỗi và mấy “bà chủ nhà giàu” đeo vàng bạc đến xem nhà đều nhìn Hạ Phương và Lucy Mộ Dung bằng ánh mắt giễu cợt.
Một “bà chủ nhà giàu” trong đó còn ôm tay một người đàn ông trung niên, khinh thường nói: “Bây giờ nhà ở vịnh Tinh Hà dễ mua thế à? Ai cũng có thể mua được?”
“Tôi suýt thì tưởng mình đi nhầm chỗ đến khu tái định cư ở phía Tây thành phố đấy”.
“Cô ơi, căn hộ ba phòng ở khu tái định cư bên kia cũng phải mấy triệu đến mấy chục triệu đó...
“Ôi chao, tôi quên mất đấy, với những người thu nhập mỗi tháng chỉ khoảng hai ba nghìn thì cũng chưa chắc mua nổi nhà tái định cư mấy trăm nghìn ấy chứ, tôi đánh giá cao bọn họ quá rồi..."
Mấy “bà chủ nhà giàu” kia kẻ xướng người hoạ, nói xong còn cười to.
Tất cả mọi người xung quanh nhất thời đều cười nhạo Hạ Phương và Lucy Mộ Dung.
Trương Phán Phán đỏ mặt, uất ức nhìn những người xung quanh, muốn nói gì đó nhưng chợt phát hiện mình lúng túng đến mức không nói nên lời.
Lucy Mộ Dung đen m: liên quan gì đến các người?
Chúng tôi có mua nổi hay không
“Đúng là không liên quan, nhưng có vài người không mua nổi còn muốn ra vẻ, khiến người ta thấy chướng mắt”, Giám đốc Triệu khoanh tay trước ngực, sau đó nhìn hai bà chủ nhà giàu kia với vẻ lấy lòng: “Không giống mấy người đẹp này, trẻ tuổi, xinh đẹp, lại còn khiêm tốn nữa...”
Hai người kia lập tức nở nụ cười đắc ý, kéo tay người đàn ông bên cạnh mình: “Người trẻ tuổi bây giờ không có bản lĩnh còn thích trèo cao, xã hội xuống cấp quá”.
“Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ ngoan ngoãn đi thuê phòng ở khu dân nghèo, đến đây ra vẻ làm cái gì chứ?”
“Nói đúng lắm”, Hạ Phương lạnh nhạt nhìn mấy người ăn mặc sang trọng kia, dù bọn họ cố hết sức ăn mặc đắt tiền, nhưng trên người vẫn mang khí chất chưa trải sự đời, rõ ràng không mua nổi nhà ở đây, chỉ muốn đến để mở mang tầm mắt.
Bọn họ không mua nổi lại còn đến giễu cợt cô, thế đừng trách cô không nể mặt.
“Một vài người không có bản lĩnh, không mua nổi nhà ở đây còn thích trèo cao, cứ phải ra vẻ như mình có tiền lắm, chạy đến đây cho có cảm giác hơn người, đúng là buồn cười”.
Câu nói này của Hạ Phương đâm trúng tim đen của hai cặp đôi kia, một “bà chủ nhà giàu” cao gầy trong đó chỉ vào Hạ Phương hét lên: “Cô chửi chó mảng mèo ai đấy? Chúng tôi không mua nổi, chẳng lế cô mua nổi à?”
“Đương nhiên là tôi mua nổi”, Hạ Phương nhướn mày: “Hôm nay tôi đến đây là để mua nhà, nếu không tôi rảnh rỗi như các người đến đây giết thời gian à?”
Lucy Mộ Dung không nhịn được cười trộm, quả nhiên vẫn phải để cục cưng của cô ấy ra tay, vừa lên tiếng đã khiến đối thủ không có đường trốn.
“Ha... Ha ha... Ông xã, người phụ nữ này nói đến đây để mua nhà kìa, mọi người nghe xem, đúng là buồn cười chết mất".