Mục lục
Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương đứng ở ngoài văng nước bọt cả ngày, cuối cùng bị một tốp cảnh sát mang đi mới trả lại sự yên bình cho bệnh viện.

Tiết Lan Hâm tỏ vẻ ái ngại: “Họ định làm gì vậy?"

"Trời, đừng nói mẹ còn thấy xót cho Hạ Khánh Dương đó nha?", Hạ Phương nhìn sang đầy buồn cười.

Nhưng nhớ lại những gì Triệu Lệ Chỉ từng nói với mẹ, cô lại bắt đầu quan sát sắc mặt mẹ.

Chỉ thấy Tiết Lan Hâm cười mỉa mai: “Thương xót ư?"

"Con đang nói đùa đấy sao? Thứ đàn ông cặn bã, đã không có tài cán lại chỉ muốn giữ thể diện, lòng dạ độc ác như Hạ Khánh Dương, mẹ chỉ hận không thể tự tay kết liễu ông ta mới có thể hả giận”.

Bà càng nói càng thêm phẫn nộ: “Nếu không có chút tiền mẹ dành dụm mấy năm nay, định làm của hồi môn cho con, để con về nước không phải vất vả, thì chắc mẹ đã sớm chết trên giường bệnh rồi”.

Tuy nói phần lớn tiền chữa bệnh do Hạ Khánh Dương bỏ ra nhưng đó cũng chỉ là mấy năm đầu, những năm sau đó trừ tiền viện phí và mua thuốc ra, toàn bộ chỉ phí còn lại đều do Tiết Lan Hâm cắn răng chịu đựng.

Ví dụ như tiền phẫu thuật đặc trị và phí khám chữa bệnh, tất cả đều xuất phát từ tay bà.

Nếu chỉ có như vậy thì thôi, bởi vì bản thân bà cũng có tiền tiết kiệm để lo cho bản thân.

Nhưng càng đáng hận hơn là sau đó Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi hoàn toàn cắt đứt tiền viện phí, khiến bà suýt nữa bị bệnh viện đuổi đi.

Nhiều năm chịu đựng bao nhiêu nhục nhã, chèn ép và kích thích, Tiết Lan Hâm đều im lặng không nói.

Bà vốn không hy vọng mình có thể khỏe lại, chỉ một lòng trông mong con gái trở về.

Vì vậy nên cho dù Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chỉ có buông lời ác độc thế nào đi nữa, bà vẫn kiên trì sống sót dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

Bà muốn được gặp lại con mình, tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

Tuy ban đầu bà cũng bị những lời lẽ của Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương khiến cho suy sụp nặng nề, gần như muốn kết thúc cuộc đời, nhưng sau đó đã nhanh chóng tìm lại được ý nghĩa sống còn, thậm chí còn kiên trì được lâu dài.

Tiết Lan Hâm thật sự rất mừng vì mình đã làm được, bằng không thì làm sao bà có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp bây giờ.

Hạ Phương vòng tay ôm lấy bà. Cô không rõ bà đã trải qua cụ thể những gì, nhưng theo những gì cô chứng kiến từ khi về nước, xem ra Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương đã tra tấn mẹ không ít trong thời gian cô vắng mặt.

"Mọi chuyện đã qua rồi mẹ. Có con ở đây, sau này không ai có thể làm tổn thương mẹ nữa”.

Tiết Lan Hâm võ về con gái đây yêu thương: “Khờ quá, mẹ con cũng đâu phải dễ bị bắt nạt. Họ lợi dụng lúc mẹ không khỏe để chèn ép, nhưng mẹ cũng không để họ sống vui vẻ gì”.

Bà nâng má Hạ Phương lên, cười nói: “Đừng tưởng mẹ con là con sâu cái kiến ai cũng có thể giãm đạp nhé. Mẹ có thể một mình lèo lái Hạ Thị thì Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương chỉ là tôm tép mà thôi. Chẳng qua lúc ấy mẹ không còn ý chí, cũng chẳng có tâm tư quan tâm đến họ”.

Khi ấy bà cho rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa nên không muốn tham gia tranh chấp hay phản bác lại.

Nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến con gái, Tiết Lan Hâm sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ quyết đoán, ngay cả Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương của nhiều năm trước cũng không dám xem thường.

"Con hiểu mà, con chỉ thương mẹ quá thôi. Mấy năm không có con ở bên chăm sóc...”

Hạ Phương còn nữa nói hết đã bị Tiết Lan Hâm che miệng lại: “Thôi, nói mấy cái này làm gì chứ? Mẹ chịu khổ, chẳng lẽ con ở nước ngoài lại được sung sướng hơn?"

Trước đó bà vẫn cho rằng con gái mình đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp nên mới yên tâm tĩnh dưỡng trong nước.

Nhưng khi nghe thấy những lời lẽ chối tai mà Hạ Oanh Oanh và Triệu Lệ Chi dùng để nhục mạ Hạ Phương, bà mới biết con gái cũng không khá hơn mình là bao.

Đặc biệt là khi thấy Hạ Phương như lột xác thành một con người khác, bà đã hiểu ngay con mình cũng phải nếm trải không ít gian khổ.

Nếu không bị bắt trải qua vô vàn khó khăn trắc trở thì làm sao con gái cưng của bà lại trở thành một người quyết đoán tàn nhẫn, lì lợm cứng đầu vậy chứ?

Mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng Tiết Lan Hâm vừa nghĩ đến quá trình đã thấy xót xa không thôi.

"Vậy mình không nói chuyện này nữa ha. Sức khỏe của mẹ đang khôi phục tốt lắm, đợi thêm mấy hôm có thể xuống lầu đi bộ rồi. Nhớ phải ăn uống đúng giờ và uống thuốc đầy đủ. Con và Tư Thành sẽ lựa ra những người đáng tin cậy để quản lý tập đoạn, chừng nào mẹ khỏe lại rồi con mới cho mẹ đụng vào đó”.

Tiết Lan Hâm gật đầu: “Mẹ biết rồi, hai đứa cứ làm việc của mình đi”.

Sự kiện nhà họ Hạ chấm dứt ở đây, Hạ Phương cũng nên trở về Kinh Thành rồi.

Nhưng cô vẫn không nỡ rời xa mẹ.

Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương bị đưa đến đồn cảnh sát vì dính líu đến nhiều vụ án, Hạ Phương cũng được mời đến lấy lời khai.

Thấy hai người kia ủ rũ như một cặp gà rơi vào nồi canh, trên mặt viết ba chữ không cam tâm nhưng đã hết sức để tranh cãi, Hạ Phương chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Nhớ kỹ lời tôi”.

Triệu Lệ Chi bật dậy, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn thịt người: “Mày giỡn mặt tụi tao hả??"

Hạ Phương cười: “Giỡn mặt gì chứ?"

"Mày lừa tao chuyển nhượng cổ phần cho mày rồi cố tình để tao tìm thấy tờ giấy thỏa thuận mẹ mày ký tên, tất cả là để khiến tụi tao phải chắp tay dâng Hạ Thị cho mày, còn mày thì vứt tụi tao vào đây đúng không?”

Hạ Phương hơi nhếch mép: “Dì nghĩ nhiều rồi. Tôi đã nói nếu không chuyển cổ phần thì từ hôm nay trở đi, bà và Hạ Khánh Dương sẽ lãnh một món nợ mấy chục triệu. Khi ấy ông bà không chỉ ngồi tù mà còn phải gánh số nợ khổng lồ này. Tôi không có cách đưa ông bà ra, nhưng giúp ông bà thoát nợ là thật”.

"Nên mày mới chủ động liên lạc tao, nói tao đưa tiền... Người giúp tao giải quyết chuyện Hạ Thị... cũng là mày?!, mãt Hạ Khánh Dương trợn to như muốn nứt, chỉ hận không thể xé xác Hạ Phương.

Cô khẽ cười: “Đúng là tôi. Nhưng những phiền toái kia là do ông tạo ra, tôi chùi mông cho thì ông phải trả tiền là đúng rồi còn gì?"

“Đệt mẹ mày!”, Hạ Khánh Dương chửi ầm lên: “Dám lừa tao mà còn đứng đây nói vậy! Tao là bố mày đấy Hạ Phương!”

"Tôi đã nói tôi không có bố ngay từ lúc các người đối xử với mẹ tôi thậm tệ như vậy", giọng cô lạnh đi: “Các người tự biết mình đã làm gì với mẹ tôi trong những năm qua, tất cả ngày hôm nay đều là các người gieo gió gặt bão!"

"Ha ha ha! Đúng là dòng thứ mất dạy!", Hạ Khánh Dương tức điên đến nỗi bật cười, trợn trừng mặt mũi: “Mày sẽ gặp quả báo Hạ Phương à! Mày dám đối xử với bố mày như vậy, ông trời sẽ trừng phạt mày!"

"Tiếc rằng có khi ông không sống đến ngày đó đâu, tự lo cho bản thân trước đi", Hạ Phương buông lại câu chót rồi xoay gót đi.

Bỏ lại tiếng mắng chửi của Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương sau lưng, cô chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng đến thế.

Chuyện Hạ Thị xem như giải quyết xong.

Gia đình từng cho cô hơi ấm, sau đó chỉ có toan tính và hãm hại kia cũng đã chia năm xẻ bảy.

Tới đây, cô lại nhớ đến những lời Triệu Lệ Chi từng nói với Tiết Lan Hâm, không khỏi nhíu mày.

Nếu Hạ Khánh Dương thật sự là cha của cô...

Ánh mắt cô tối đi, lập tức lấy điện thoại bảo người đi điều tra chuyện năm xưa của mẹ cô và ông ta.

Vừa ngắt bên này thì Lucy Mộ Dung gọi đến, nói hôm nay là sinh nhật cô ấy, muốn Hạ Phương để dành buổi tối đi chơi cùng cô.

Bấy giờ, Hạ Phương mới sực nhớ ra mình đã quên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK