Vì để cô chữa bệnh cho Thu Vãn Vân mà nói đến cả quan hệ chị dâu cả, còn phá lệ khen cô.
Hạ Phương cảm thấy hơi buồn cười: “Ông quan tâm bà ấy thế?”
“Đương nhiên rồi, con bé là dâu trưởng do tôi chọn, ưu tú về mọi mặt, còn dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng lại bị thăng con bất hiếu vô dụng kia của tôi làm lỡ cuộc. đời, tôi... tôi thấy rất áy náy”.
Ông cụ Tư áy náy là thật.
Một cô gái tốt như Thu Vấn Vân lại bị Tư Trường Thịnh phụ lòng, vốn muốn để bà ấy đến nhà họ Tư làm nữ chủ nhân tương lai, giúp đỡ cho Tư Trường Thịnh, tương lai sẽ có thể hưởng phúc.
Nhưng Tư Trường Thịnh không ra gì, không chỉ lãng phí sự bồi dưỡng và dạy dỗ của ông còn làm hại cả đời Thu Vấn Vân.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến ông cụ Tư cảm thấy đau lòng.
Hạ Phương nhếch môi, lười biếng đáp: “Yên tâm, có tôi ở. đây bà ấy sẽ không sao đâu, ông vẫn nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.”
“Không phải tôi đang rất khoẻ à? Tôi có gì phải lo lắng chứ?”, ông cụ Tư nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt ông trở nên sâu thẳm: “Ý cô là thằng con bất hiếu kia muốn ra tay với tôi?”
“Điều này ông phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng chứ, ông không hiểu con trai mình là người thế nào sao?”
Ông cụ Tư: Sao nghe câu này như đang chửi mình ấy nhỉ?
Ông cụ muốn cãi lại nhưng lại không thể miêu tả bằng từ ngữ nào thích hợp, ông nhất thời cứng họng, sau đó nghe Hạ Phương lại nói một câu: “Đương nhiên dù lúc còn trẻ ông khá xui xẻo, nhưng khi về già lại khá may mắn, ít ra đã sinh ra được. một đứa con trai ngoan và giỏi giang như Tư Thành. Chỉ tiếc là ông không có bản lĩnh để người ta chịu nhận lại ông”.
Hạ Phương nói xong còn không quên läc đầu, lười biếng đi ra ngoài.
Ông cụ Tư tức giận vô cùng, chỉ vào Hạ Phương thở hổn hển măng to: “Cái đứa con dâu bất hiếu này, cô... cô... cô nói chuyện với bố chồng của mình như thế à? Hả? Nếu cô hiểu chuyện được bằng một nửa chị dâu cả của cô thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Con trai không nhận lại ông thì thôi, bây giờ đứa con dâu này cũng không chịu nhận, ông cũng thấy uất ức lắm chứ.
Hạ Phương nhếch môi, đang định đáp lời thì nhìn thấy Thu Văn Vân không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, cũng không biết bà ấy đã nghe thấy được mấy phần câu nói của ông cụ khi nãy, đang ngạc nhiên nhìn hai người.
Hạ Phương bất đắc dĩ sờ mũi, cô biết ngay mà, ông cụ nóng tính, lắm chuyện, chäc chẳn không thể giấu được bí mật, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Xem đi, xảy ra chuyện rồi kìa.
Hạ Phương nhìn Thu Văn Vân như không có chuyện gì xảy ra: “Mợ cả đến thăm ông cụ sao?”
Thu Vãn Vân thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, gật đầu nói: “Hôm nay bố còn chưa ăn tối, tôi đến đưa cơm cho ông ấy”.
“Ồ, vừa khéo ông cụ kêu gào trút giận xong rồi, mất khá nhiều sức, đúng lúc có thể cho ông ấy ăn gì đó bổ sung thể lực”.
Thu Vẫn Vân cúi đầu cười khẽ: “Chắc chỉ có Tiết thần y mới dám nói chuyện với bố như thế, ông ấy rất nóng tính, nhưng là một người tốt bụng, trông có vẻ hung dữ nhưng thật ra là rất quan tâm đến... chúng ta”.
Quả nhiên là nghe thấy rồi.
Hạ Phương cười nói: “E rằng người bình thường không thể hiểu được sự quan tâm này đâu”.
Thu Vẫn Vân vẫn nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt khá bất ngờ: “Nhưng có lẽ Tiết thần y có thể cảm nhận được đúng không”.