Lúc đầu mọi người chỉ nghe nói qua nhà họ Tư tìm về một đứa con riêng thất lạc nhiều năm, đứng thứ sáu.
Sau đó thì bắt đầu thường xuyên nghe thấy tin tức liên quan tới cậu sáu này.
Đầu tiên là ông cụ Tư cho cậu sáu này tiếp quản một dự án rất khó giải quyết và vô cùng quan trọng ớ Kinh Thành.
Tất cầ mọi người đều không coi trọng cậu sáu này, nhưng anh chỉ dùng ba tháng ngắn ngủi đế giải quyết tất cả vấn đề giai đoạn trước, thành còng giành được dự án và khởi công thuận lợi.
Phải biết rằng lúc trước Tư Trường Thịnh mất tận một năm vần không giải quyết được dự án kia.
Dự án Tư Trường Thịnh không thể giải quyết thì Kinh Thành hoàn toàn không có ai có thể làm được.
Nhưng cậu sáu này không chỉ giải quyết được toàn bộ phiền phức một cách dê dàng, còn hoàn thành dự án này một cách hoàn mỹ và chất lượng trong vòng một năm.
Đến lúc này, danh hiệu của cậu sáu bắt đầu vang dội ở Kinh Thành.
Dù không ai biết anh trông thế nào, nhưng vần không ảnh hưởng đến việc lan truyền những sự tích truyền kỳ của anh.
Là một đứa con riêng trở về gia tộc đứng đầu như nhà họ Tư vốn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn.
Anh không chí giải quyết phiền phức nội bộ nhà họ Tư một cách dễ dàng mà còn nhẹ nhàng biến tất cả áp lực từ bên ngoài thành động lực.
Trong hai năm ngắn ngủi, từ những chuyện nhỏ không đáng xem trọng, anh dần trở thành nhân vật bí ấn nhất Kinh Thành.
Cho nên ở Kinh Thành gần như không ai biết cậu sáu Tư trông ra sao, nhưng tất cả mọi người đều từng nghe đến truyền thuyết của anh.
Người ở đây có nằm mơ cũng không ngờ người đàn ông trông trẻ tuổi đẹp trai, cao to mà khiêm tốn này lại là cậu sáu Tư trong truyền thuyết.
Tân Như Sương cũng sững sờ cho rằng mình nghe nhầm, càng chưa nói tới Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường.
Hạ Oanh Oanh từng nghe đến danh hiệu của cậu sáu, nhưng hoàn toàn không biết gì về sự tích của anh.
Nhưng Lục Anh Đường thì khác, là một người kinh doanh, hắn ta từng nghiên cứu v’ê cậu sáu này rất nhiều.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng nhân vật bí ấn quyết đoán mạnh mẽ này lại là… Tư Thành.
“Ông Tân, ông đang đùa sao?”, Hạ Oanh Oanh nhếch mép: “ông nói anh ta là cậu sáu á?”
Thấy Tân Thủ Văn không đáp, Hạ Oanh Oanh tiến lên chỉ vào Tư Thành lớn tiếng nói: “Chắc chân là ông nhầm rồi ông Tân, người này là em rể cháu, đúng là anh ta họ Tư, nhưng không phải là người nhà họ Tư ở Kinh Thành, mà chỉ là một nhân viên phục vụ tầm thường trong một khách sạn ở thành phố Giang Lâm mà thôi”.
“Đừng thấy anh ta trông cao to đẹp trai, mặc đồ nhãn hiệu nối tiếng, ra vẻ cao quý thì thật sự nghĩ anh ta là một nhân vật lợi hại. Mọi người đều bị lừa rồi, ha ha…”
Có điều hoàn toàn không có ai tiếp lời Hạ Oanh Oanh.
Hạ Oanh Oanh cười một lúc thì cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nụ cười cũng trở nên cứng đờ.
Cô ta căng thắng đáo mắt nhìn mọi người xung quanh, khi thấy tất cá mọi người đều rất nghiêm túc thì cũng luống cuống.
Chẳng lẽ…
Không… Không thể nào!
Sao có thế chứ?
Ngày Hạ Phương trở về nước, cô ta đã tự mình liên hệ với bạn học của Lục Anh Đường, bảo anh ta sắp xếp cho nhân viên phục vụ lên giường với Hạ Phương.
Đêm đó quản lý kia cũng đã gửi hình cho bọn họ, dù chỉ có thể nhìn thấy gò má của người đàn ông kia, cũng không thấy rõ anh làm gì với Hạ Phương, nhưng người đó chính xác là TưThành.
Nhưng sao Tư Thành có thể trở thành cậu sáu nhà họ Tư ở Kinh Thành được?
Đúng là một trò đùa!
Tân Thủ Văn không quan tâm đến Hạ Oanh Oanh mà chỉ gật đầu nhìn mọi người xung quanh với vẻ tự tin: “Đúng như suy nghĩ của mọi người, cô Hạ Phương này là vợ của cậu sáu Tư”.
Người xung quanh lại kinh ngạc một lần nữa, người nào cũng như bị sét đánh không thế cử động.
Người phụ nữ của cậu sáu Tư?
Là một tồn tại như thế nào?
Người phụ nữ có thế được cậu sáu coi trọng sao có thể vì tiền mà đối phó với nhà họ Tần được?
Cậu sáu Tư muốn đối phó với nhà họ Tân chỉ cần một câu nói, làm gì cần người phụ nữ của mình ra tay?
Cho nên các suy luận của Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh đều là nhảm nhí, hoàn toàn không có khả năng.
Suy luận có chặt chẽ đến mấy cũng không bằng thân phận của cậu sáu Tư.
Mà những người vốn đang chỉ trỏ vào Hạ Phương cũng đều chuyển ánh mắt khinh bí và châm chọc về phía Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh.
Lục Anh Đường lùi về sau hai bước, lắc đầu tỏ vẻ khó tin: “Không… Không thể nào…”
Tư Thành là cậu sáu bí ẩn của nhà họ Tư ở Kinh Thành kia?
Đùa à…
Rõ ràng anh chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà!
Đầu óc Lục Anh Đường như nổ tung, đã không thế suy nghĩ một cách bình thường nữa rồi.
Vừa nghĩ Hạ Phương sau khi bị hắn ta vứt bỏ lại đi cưới người đàn ông của nhà họ Tư ở Kinh Thành thì hân ta đã cảm thấy ngạt thở, tựa như cả thế giới đều đang sụp đổ vậy.
“Không có gì là không thể cả”, Tân Thủ Văn nheo mắt, lạnh lùng nhìn Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh: “Tôi không biết hai người có thù oán gì với cô Hạ Phương, nhưng ngang nhiên sỉ nhục và chê bai cỏ Hạ Phương trên tiệc mừng thọ của tôi là đang thách thức uy quyền của Tân Thủ Văn này, cũng là bất kính với cậu sáu!”
Tân Thủ Văn đảo mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: “Ngoài ra, Lục Anh Đường, lúc trước anh thay thế cò Hạ Phương, tự xưng mình là ân nhân cứu mạng tôi, lừa nhiều lợi ích từ chỗ tỏi như thế, tôi còn chưa tính món nợ này với anh đấy. Anh lại còn dám giở trò chia rẽ tại tiệc mừng thọ của tôi, tiếp tục lừa dối tôi, cọp không ra oai anh thật sự cho rằng nhà họ Tân chúng tôi dê bắt nạt đúng không?”
“Bộp!”, Tân Thủ Văn đập mạnh lên bàn, mỗi câu mỗi chữ đều rất có khí phách.
“Nhà họ Tân chúng tòi nhất định sẽ truy cứu đến cùng chuyện ngày hôm nay, nếu hai người không thể cho cô Hạ Phương một lời giải thích hợp lý thì chuẩn bị tâm lý nghênh đón cơn giận của nhà họ Tân và nhà họ Tư đi. Nếu không các người lại cho rằng chúng tôi hiền lắm”.
Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, mọi người đều không dám thở mạnh, ai nấy đều câm như hến.
Mãi đến khi…
“ông Tân, tình trạng của cậu chủ nhỏ rất tệ, phải lập tức đưa đến bệnh viện”, nữ bác sĩ trẻ tuổi vần luôn trông chừng bên cạnh Tân Túc chợt hét lên.
Hạ Phương nhìn thoáng qua Tân Túc, không nói nhiều mà sải bước đẩy bác sĩ kia ra, đặt tay lên cổ tay của Tân Túc.
Sau đó nhanh chóng lấy một viên thuốc từ trong túi ra cho vào miệng cậu ta.
“Dừng lại! Cô làm gì đấy?”, nữ bác sĩ kia kích đồng đẩy Hạ Phương ra, hét to: “Ai cho phép cô cho cậu chủ nhỏ uống thuốc? Cô cho rằng là mợ sáu nhà họ Tư thì có thể muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến sống chết của cậu chủ nhỏ à?”
Lời này khiến tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.
Lúc này mọi người mới nhớ ra khi nãy Hạ Oanh Oanh nói sau khi uống thuốc cô ta lấy từ chỗ Hạ Phương, bệnh tình của Tân Túc mới trở nặng.
Cho nên rốt cuộc chuyện này là sao?
Hạ Phương bất ngờ bị đẩy lảo đảo, cũng may Tư Thành kịp thời tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó nhìn về phía nữ bác sĩbằng ánh mắt sắc bén.
Nữ bác sĩ cầm thấy cơ thể lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, hoàn toàn trớ nên cứng đờ.
“Đúng vậy, dù là người phụ nữ của anh Thành thì sao? Chuyện cô suýt hại chết em trai tôi vẫn là sự thật, cô hại em trai tôi thành thế này còn chưa đủ, giờ lại muốn đút thuốc độc cho thằng bé, cô thật sự muốn giết chết em trai tôi mới cam lòng à?”
Tân Như Sương nghiến chặt răng trợn mắt nhìn Hạ Phương, hét lên một tiếng.
Cô ta đã đoán trước rằng thân phận của Tư Thành không đơn giản, nhưng không ngờ lại còn lợi hại hơn so với suy nghĩ của cô ta.
Nhưng người đàn ông như thần thánh này lại bị một người phụ nữ không ra gì cướp mất.
Tại sao chứ?
“Ông nội!”, Tân Như Sương nước mắt đầm đìa nhìn về phía Tân Thủ Văn: “Ông muốn đứng nhìn người phụ nữ này hại chết em trai sao?