Cô lết thân thế mệt mỏi xuống l’âu, nhìn thấy Tư Thành đã ngủ quên trong phòng khách từ lúc nào…
Hạ Phương xoa xoa trán, cảm thấy có lỗi với anh.
Dù đã mệt mỏi đến vậy nhưng anh vẫn không chịu nghe lời về nhà ngủ trước, nhất quyết đợi cô ớ đây.
Cô bước về phía sô pha, đang do dự có nên đánh thức anh hay không thì Tư Thành đã lập tức tỉnh lại.
“Xong chưa?”, anh dụi mắt, ngáp một cái rồi đứng dậy, đưa tay v’ê phía cô, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Chúng ta về nhà thôi1‘.
Hạ Phương gật đầu, nắm tay anh rời khỏi nhà họ Tân.
Một tiếng sau, cô thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện trong phòng mình còn có người khác.
Cỏ nhướng mày: “Muộn thế này rồi, ông Tư không mệt à?”
Tư Thành vừa mới tắm xong, trên người chí mặc một cái áo choàng, đang ngồi trên giường chơi điện thoại.
Thấy cô xoa xoa mái tóc dài bước ra, anh lười biếng nói: “Mệt chứ1‘.
“Nhưng anh còn muốn mệt hơn một chút nữa”.
Hạ Phương:!!!
Không lẽ người đàn ông này…
Hạ Phương cảnh giác nhìn Tư Thành đang bước từng bước đến gần cô, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo, như thể chỉ cần anh dám làm loạn thì cô sẽ không nể tình mà tấn công anh.
Tư Thành đứng im, rồi đột nhiên cúi đầu tiến lại gần mặt cô. Hạ Phương đang định ra tay thì thấy anh chỉ với tay ra sau lưng cô rồi lấy máy sấy tóc trên kệ tủ.
Hạ Phương sửng sốt một lát.
“Nào, ngồi xuống đây, anh giúp em…”
Cô còn chưa kịp phân ứng thì Tư Thành đã đấy cò ngồi xuống ghế. Sau đó, từng ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc cô, cùng với làn gió từ máy sấy phá ra, tất cả khiến trái tim Hạ Phương cảm thấy ấm áp lạ thường.
Người chồng này tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Hạ Phương đang nghĩ cách làm sao đuổi người ra khỏi phòng sau khi tận hưởng dịch vụ này.
Nhưng sau đó…
Cô đang thả lỏng hưởng thụ những ngón tay dịu dàng của Tư Thành, rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tư Thành:…
Ý định lúc đầu của anh chỉ là chăm sóc cô càng nhanh càng tốt, sau đó hai người có thế bắt đầu cuộc sống ban đêm hạnh phúc…
Nhưng cô ấy thì thế nào!!! Ngủ quên rồi?
Trong thâm tám TưThành như muốn gục ngã, anh nghiến răng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phương, lại không tức giận nổi.
Anh thậm chí còn không nỡ đánh thức mộng đẹp của cô.
Cuối cùng, Tư Thành đành bế cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận, trộm hôn một cái rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Chỉ là…
Tư Thành phải đè xuống mọi xao động trong lòng, im lặng hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu cám thấy buồn ngủ.
Nhưng ngay lúc đó, Hạ Phương đột nhiên xoay người, đặt chân lên người anh rồi vó tình cọ xát.
Đáng nói là, nơi cô chạm qua chính là nơi anh vừa tự an ủi lúc nãy…
Tư Thành lập tức tỉnh táo, anh mở mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái nhỏ đang ngủ bên cạnh mình, tức giận nhưng không dám nói gì!
Đêm đó, Hạ Phương ngủ rất ngon giấc.
Cô thích mùi hương từ người Tư Thành, nó dễ chịu hơn bất kì loại thuốc ngủ nào.
Cỏ cũng thích bờ vai của anh, thứ êm ái hơn bất kì chiếc gối nào.
Trước đây, ngoài những lúc có ca phẫu thuật lớn, làm xong rất mệt mỏi nên cô sẽ ngủ nhiều hơn một chút, còn bình thường cô chỉ ngủ một giấc vừa đủ.
Nhưng mổi lần ngủ cùng Tư Thành, cô đều ngủ rất say.
Sáng hôm sau, Hạ Phương thức dậy đầy sáng khoái.
Còn Tư Thành với đòi mắt gấu trúc đã kiệt sức rồi.
Anh còn mệt mỏi hơn hôm qua.
Kềm chế suốt một đêm, cuối cùng cũng ngủ được một chút. Dù luôn phải chịu đựng sự hành hạ từ cô nhưng anh nhất quyết không về phòng mình, muốn ở bên cạnh cô, âm thâm sát cánh cùng cô…
Tư Thành bắt đầu nghi ngờ có phải anh có khuynh hướng tự ngược mình hay không.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô rúc vào lòng mình, hoàn toàn ỷ lại vào mình, trong lòng anh lại yên bình khó tá…
Những sự tra tấn đó cũng không còn đáng kế nữa.
Hạ Phương bước xuống lầu, nhìn thấy Tư Thành đang ngồi ở bàn ăn đọc báo.
Thím Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Nhìn một bàn đồ ăn đơn giản nhưng không kém phần ngon miệng trước mặt khiến tâm trạng Hạ Phương dể chịu hơn rất nhiều.
“Anh không ăn à?”, Hạ Phương thấy lạ khi Tư Thành chỉ ăn vài miếng rồi lại chăm chú nhìn mình.
Trên khuôn mặt gian xảo đó hiện lên vẻ buồn bã: “Anh không muốn ăn”.
Cô nhướng mày: “Anh không đói hả?”
“Không!”
“Vậy..?”, Hạ Phương chớp mắt khó hiểu.
Tư Thành nghiến răng tiến lại gần Hạ Phương, vừa định nói thì đột nhiên cò nhét một miếng bánh mì vào miệng anh…
Câu: “Anh muốn ăn em” chưa kịp nói thành lời lại bị cưỡng chế nuốt ngược lại vào bụng.
Nhưng do hôm qua anh chưa ăn tối đã phải bay đường dài, đêm qua còn ngủ không ngon nên miếng bánh mì đó đã thành công khơi dậy cơn đói của anh.
“À, em no rồi nên anh không phiền nhét nó vào miệng chứ?”, Hạ Phương cười ranh mãnh rồi cầm hộp sữa bên cạnh lên.
Tư Thành thân nhiên nuốt miếng bánh rồi nói: “Phiên”.
Hạ Phương nhướn mày.
Tư Thành cầm lấy lát bánh mì trước mặt: “Em ăn đồ ngon hết rồi, bây giờ anh ăn đồ thừa chẳng có mùi vì gì hết, em phải chịu trách nhiệm với anh”.
Hạ Phương:…
Liệu người đàn ông này còn cứu được không?
Hôm đó Hạ Phương không đến nhà họ Tân, bởi vì tình trạng của Tân Túc cơ bán đã ổn định, có thể ngừng châm cứu được rõi, chỉ cần nhà họ Tân sắp xếp thuốc uống và tắm thảo dược là được.
Ăn sáng xong, Hạ Phương lập tức đi đến nhà họ Tư.
Đã một tháng trôi qua, sức khoẻ của ông cụ Tư đang hồi phục rất tốt.
Nếu không có vấn đề gì thì trong hai ngày tới sẽ tỉnh lại.
Hạ Phương đến đế kiếm tra định kì, tránh xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.
Những ngày này, Tiết Vân Thâm luôn ở bên cạnh phục vụ ông cụ Tư. Khi gặp một số vấn đề không hiểu, anh ta sẽ xin lời khuyên của Hạ Phương.
Hơn nữa, bản thân Tiết Vân Thâm rất có tài trong y học nên học hỏi mọi thứ rất nhanh.
Nên hiện tại dù Hạ Phương có đi vắng thì anh ta cũng có thế xử lý và ứng phó với các tình huống khẩn cấp khác nhau của ông cụ Tư.
Nhìn thấy Hạ Phương đến, Tiết Vân Thâm nhiệt tình chào hỏi, kể cho cô nghe về tình hình hiện tại của ông cụ Tư, sau đó hỏi: “Đã hơn nửa tháng rồi, khi nào ông cụ mới tỉnh lại?”
Hạ Phương kiếm tra mạch cho ông cụ Tư, kinh ngạc nhìn ông cụ trên giường, bình tĩnh nói: “Sắp ốn rồi, chắc là hai ngày nữa thôi”.
“Mấy ngày nay cậu cả Tư luôn nhờ tôi hỏi cô vấn đề này, hình như trong công ty xảy ra chuyện gì đó cần ông cụ Tư xử lý, tỏi cũng rất mong ông cụ tỉnh lại”, Tiết Vân Thâm nhẹ nhàng thở dài.
“Ồ?”, Hạ Phương nhíu mày: “Anh còn biết gì nữa không?”
Tiết Vân Thâm lắc đầu: “Dạo trước cậu cá Tư hay để tôi ra ngoài rồi mới nói chuyện riêng với ông cụ nên tôi cũng không biết gì nhiều”.
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của nhà họ Tư, anh biết ít một chút sẽ tốt hơn”.
Tiết Vân Thâm gật đầu đồng ý.
“Đã đến giờ ông cụ Tư uống thuốc rồi, anh đi lấy thuốc đi, tôi sẽ kiểm tra ông cụ một lần nữa xem có cần điều chỉnh lại thuốc hay không”, Hạ Phương ngồi xuống giường rồi nói.
Tiết Vân Thâm không nghi ngờ gì mà vội vàng rời đi.
Hạ Phương cúi đầu nhìn người đang yên giấc trên giường bệnh, khẽ mỉm cười: “ông tỉnh rồi thì cứ mở mắt ra đi, nghe lén như vậy không tốt chút nào”.