Tư Thành định đi mua thuốc, nhưng bản thân Hạ Phương là bác sĩ, những lúc thế này dù anh có đi mua thuốc cũng đâu thể hiệu quả hơn thuốc của Hạ Phương được?
Chỉ là, bản thân Hạ Phương cũng không cách nào chữa khỏi thời kỳ đau đớn đặc thù của chính mình.
Chỉ có thể để Tư Thành xoa bụng cho cô, giảm bớt một ít đau đớn.
Vậy nên Tư Thành ở trong phòng cùng Hạ Phương cả buổi chiều, không ngừng che bụng, xoa bụng giúp cô.
Nào là nước gừng đường đỏ rồi lại là thuốc giảm đau, mãi đến tầm buổi chiều Hạ Phương mới thoải mái hơn một chút.
Cả người đổ mồ hôi lạnh, Hạ Phương đi tắm rửa, đến lúc. cảm thấy bụng đã dễ chịu hơn thì mới ra khỏi phòng nghỉ cùng Tư Thành.
Thế nhưng lúc bọn họ vừa bước ra mới phát hiện có một vài người đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
“Sếp Phương, cô Lệ một hai phải ở đây chờ sếp, nói rằng dù thế nào thì trong đêm nay cũng phải mời sếp ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy...”
Tô Tử Ninh nói xong, gãi đầu có chút xấu hổ: “Em nói với cô Lệ rằng chị không được thoải mái, đang nghỉ ngơi, cô ấy cố chấp ngồi ở chỗ này chờ chị sếp ra...”
“ồ?” Hạ Phương hơi mỉm cười, biếng nhác nhìn Lệ Minh Nhã: “Cô Lệ khách sáo quá rồi.”
Lệ Minh Nhã mặc một bộ váy liền bó sát người màu đỏ rất nóng bỏng, tôn dáng người cao ráo quyến rũ vốn có của cô †a thêm phần xuất sắc, cô ta hơi nâng căm lên rồi cười: “Phải thế, Thiết kế trưởng Hạ đã hết lòng hết mực vì bộ váy dự sinh nhật của tôi, tôi đã nghe Sở Lâm Xuyên nói, trong nửa tháng này cô chạy đôn chạy đáo, ngày đêm không ngủ vì nó, thật khiến người ta cảm động.”
“Ngày mai là có thể cầm được bộ đồ đó, trong lòng tôi vừa phấn khích lại rất cảm động, chỉ tới đây mời cô ăn một bữa cơm cũng khó để làm dịu sự háo hức trong lòng tôi.”
Khóe miệng Lệ Minh Nhã mỉm cười, giọng điệu hơi cao, thêm với khuôn mặt trang điểm tinh xảo, bộ tóc xoăn rối nhuộm màu xõa tung sau đầu khiến cô ta có vẻ rất có khí thế.
So với Hạ Phương chỉ mặc bộ áo thun quần dài bình thường, bởi vì thân thể không thoải mái nên sắc mặt có hơi nhợt nhạt, đứng ở trước mặt Lệ Minh Nhã, khí thế của cô cũng. yếu hơn.
“Chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi, cắt may hoàn toàn dựa theo yêu cầu của cô Lệ, lại là do cô Lệ tự bỏ tiền mua, thật sự cũng không cần mất công tới đây mời khách như vậy.”
Hạ Phương cười nhẹ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, kết hợp với vẻ ngoài trong sáng sạch sẽ của cô, trong nháy mắt đã áp lại sự cường thế của Lệ Minh Nhã.
Ngược lại bởi vì cô thanh cao không dính bụi trần, trong nháy mắt nhìn Lệ Minh Nhã lại như kẻ tầm thường thô tục.
Lệ Minh Nhã gom mái tóc dài lại, đôi mắt có vẻ uất ức: Tôi tới đây chỉ mang theo lòng thành, dù sao tôi mãi mà không được nhìn thấy hình dáng ban đầu của chiếc váy, trong lòng có chút tò mò, cũng hơi sốt ruột, mời Thiết kế trưởng Hạ đi ăn cơm cũng vì để thảo luận chuyện của váy dạ hội ở trên bàn cơm, chỉ thế mà thôi. Nếu Thiết kế trưởng Hạ không yên †âm, có thể đưa Sở Lâm Xuyên đi cùng, tôi cũng chẳng thể ăn tươi nuốt sống hai người được mà, đúng không?”
Tư Thành đi ở phía sau, bởi vì quay về cầm áo khoác giúp Hạ Phương nên ra chậm vài bước, vì vậy Lệ Minh Nhã không thấy được anh.
Nghe được lời này, Tư Thành tiến lên hai bước, khoác áo ngoài lên người Hạ Phương, ôm lấy bả vai cô, cười nói với Lệ Minh Nhã: “Nếu đã vậy, không ngại mời luôn cả tôi chứ?”
Đồng tử Lệ Minh Nhã đột nhiên co rụt lại, nhìn Tư Thành. kinh ngạc không thôi, cả người lảo đảo một cái, nhịn không được lùi về phía sau hai bước.