Thấy Hạ Phương và Tư Thành, Tư Chính An vẫn hơi mơ màng: “Cha đây là... làm sao vậy?”
“Sao cha lại ở bệnh viện?”
Tư Chính An mơ hồ nhìn Tư Thành, sau đó thấy Hạ Phương, ánh mắt sáng lên: “Tiểu Phương cũng tới à...”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Cha.”
Tư Thành nhìn sâu kín* Tư Chính An: “Tại sao cha lại như vậy, trong lòng không biết sao?”
*Sâu sắc và kín đáo Tim Tư Chính An đập thình thịch: “Cha, cha...”
Trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó An Nina tới tìm ông, Tư Chính An hiểu ra gì đó, nhíu mày nói: “Là nha đầu nhà họ An xuống tay với cha?”
Tư Thành hơi nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Làm sao có thể chứ? Rõ ràng con bé tới cầu xin cha giúp nó, cha đã hứa
“Nếu như việc cầu xin cha chỉ là giả vờ, để cho cha ngất xỉu rồi lừa gạt con tới đây mới là mục đích của cô ta thì sao?”
Câu trả lời của Tư Thành nhất thời làm cho Tư Chính An thất thần: “Nói như vậy..."
“Mục đích của con bé là con?” Đột nhiên Tư Chính An mở to hai mắt nhìn Hạ Phương, lại nhìn Tư Thành nói: “Tiểu tử thối này, con đừng làm chuyện gì có lỗi với người ta chứ?”
Thậm chí ánh mắt Tư Thành cũng không muốn nhìn Tư Chính An. Trong mắt ông, anh là loại người này?
Ngược lại Hạ Phương khẽ cười: “Cha yên tâm, Tư Thành không phải loại người đó.”
Tư Chính An nghe được lời này, có hơi bất ngờ, cười nói: “Con tin tưởng nó vậy sao?”
Hạ Phương khế nhướng mày nhìn Tư Thành: “Cũng không phải con tin anh ấy, là vừa vặn tận mắt nhìn thấy có người quyến rũ anh ấy, lại bị anh ấy đánh tới gần tàn phế...”
Khóe miệng Tư Chính An giật mạnh, tiểu tử thối này thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Có thể gặp được cô gái tốt như Hạ Phương, chính là phúc phận tu tám đời.
“Không ngờ nha đầu nhà họ An lại nhìn trúng con, còn tìm cách quyến rũ con?” Tư Chính An không ngừng sờ cằm, nói: “Nói như vậy, con bé nghĩ đủ mọi cách để cha ngửi thứ đó, mục đích là muốn kích thích cha phát bệnh, xong dụ con tới đây rồi lại xuống tay với con?”
Hạ Phương cũng nhìn về phía Tư Thành, ánh mắt như muốn hỏi, rốt cuộc trong phòng nghỉ của Nam Phong đã xảy ra chuyện gì.
Tư Thành gõ nhẹ đầu Hạ Phương: “Không phải nói tin anh sao?”
Hạ Phương cười tinh nghịch: “Không phải là tò mò à? Anh không nói gì cả, sau này làm sao em tin anh được?”
Đây là sự thật, cho nên...
Tư Thành hít một hơi thật sâu, nói: “Cô ta xịt một loại thuốc kích dục nào đó lên người, khi anh tới thì cố ý tới gân anh, lại lén bôi thứ gì đó có vấn đề lên tay anh, cố gắng để anh phát tình. Thấy thuốc đã phát huy tác dụng, cô ta nói với anh là có người ép cô ta xuống tay với ông cụ, khơi dậy sự tò mò của anh, làm anh cho rằng có kẻ đứng sau cố ý hãm hại chúng ta, rồi lừa anh tới văn phòng của Nam Phong...”
Khi vào trong, có thể tưởng tượng được, nếu Tư Thành thật sự yêu cô ta, bị đánh thuốc mê mà nói, chắc chắn sẽ không kiêm chế được mà xuống tay với An Nina ăn mặc giống Lộc An An.
Dù sao, trong nhận thức của An Nina, Tư Thành yêu tha thiết Lộc An An.
Mà thuốc cô bôi cho Tư Thành dễ dàng làm người ta sinh ra ảo giác, kết hợp với hiệu quả của thuốc kích dục, chắc chắn Tư Thành sẽ nhìn thấy người phụ nữ mình muốn.
Đến lúc đó, An Nina có thể phát sinh quan hệ với Tư Thành một cách tự nhiên.
Chỉ cần Tư Thành chạm vào cô ta, cô ta sẽ bám lấy anh cả đời, anh cũng đừng nghĩ thoát khỏi cô ta.
Nhưng An Nina không biết xảy ra vấn đề chỗ nào, vì sao khi Tư Thành vào phòng nghỉ, vẫn cứ tỉnh táo.
Ngay cả khi cô ta cố ý ngã nhào về phía anh, anh không những không đỡ cô †a mà còn đột ngột né tránh.
An Nina không cam lòng tiếp tục xé quần áo của mình ra, lại nhào về phía Tư Thành.
Lần này, Tư Thành không cẩn thận bị An Nina đè xuống đất.
An Nina nhất thời mừng rỡ, kích động nhìn Tư Thành nằm trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ: “Anh Thành, em biết anh sẽ là của em, anh chắc chắn là của em. Em chờ ngày này, chờ rất lâu rồi...”
“An Nina, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Đương nhiên Tư Thành có thể dễ dàng thoát khỏi cô ta nhưng anh không làm vậy, ngược lại đen mặt chất vấn cô ta.
Nhìn thấy Tư Thành tức giận nhưng không cách nào từ chối dáng vẻ của cô †a, An Nina cười đắc ý: “Em yêu anh nhiều năm như vậy, anh lại không muốn nhìn em nhiều hơn một chút, anh nói hiện giờ em muốn làm gì với anh đây?”
“Anh Thành, em muốn anh rất lâu rồi. Em luôn chờ anh tiếp nhận em, em cho rằng chỉ cần em đủ ưu tú, vượt qua được Lộc An An, có thể anh sẽ nhìn thấy em, nhưng anh lại quay người cưới Hạ Phương. Anh có biết em khó chịu tới mức nào không?”
“Nếu như anh đã không yêu em, em chỉ có thể dùng cách của mình để có được anh.” An Nina nói xong, muốn đưa tay chạm vào mặt Tư Thành nhưng bị Tư Thành hất tay ra.
“Cô cho rằng cô như vậy, là có thể có được tôi? Một người phụ nữ bị người ta chơi hỏng... Cô cũng xứng?” Tư Thành lạnh lùng cười: “Ngây thơi”
“Anh chê em là vì em có người khác sao?” An Nina sững sờ tại chỗ, cắn môi, một lúc sau mới nói: “Nếu em không có người khác, anh sẽ yêu em sao?”
“Sẽ không!”
“Ha, ha ha ha...” An Nina không ngừng cười to: “Không sao, anh Thành, em từng có người khác, Hạ Phương cũng không khá hơn chút nào, chỉ sợ hiện giờ cô †a đang vui vẻ cùng một đám nam nhân rồi, ha ha ha..."
Sắc mặt Tư Thành tối sầm, nắm cằm An Nina: “Cô có ý gì?”
“Anh vẫn không biết sao?” Thấy Tư Thành kích động, đáy mắt An Nina hiện lên tia trào phúng, cười kh Lệ Minh Nhã rất ghét Hạ Phương, đêm nay, cô ta mời bữa cơm này chính là một cạm bẫy, nhằm lén lút bỏ thuốc Hạ Phương để cô †a phát tình, sau đó đưa tới khách sạn cho một đám đàn ông chơi...”
“Nếu không có sơ suất gì, cô ta sẽ quay video cho anh xem, ha ha, anh nghĩ kỹ đi, mối tình đầu của anh bị năm sáu người đàn ông trong khách sạn thay phiên nhau chơi đùa, hình ảnh đó...”
An Nina chưa kịp nói hết thì đã bị Tư Thành đá bay ra ngoài.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đè An Nina trên đất, giọng điệu lạnh lùng: “Đây là mưu kế của các cô?”
“Không phải em, là Lệ Minh Nhã. Nhưng ban đầu, khụ khu...” Cả người An Nina đau đớn vì bị ném, nhưng thấy dáng vẻ Tư Thành tức giận, lại cười dữ tợn: “Vốn là Lệ Minh Nhã muốn tới, đích thân xuống tay với anh, còn em thì dẫn truyền thông đến khách sạn xem Hạ Phương bị những người đó chơi đùa. Nhưng làm sao em có thể trơ mắt nhìn Lệ Minh Nhã cướp anh đi chứ?”
“Anh Thành, anh là của em, anh trốn không thoát đâu. Theo em đi, em rất yêu anh.” An Nina nói, trong mắt có hơi điên cuồng: “Cho dù Hạ Phương có tốt đến đâu, sau ngày hôm nay, cô ta cũng chỉ là rác rưởi thôi. Anh nghĩ xem, những người đàn ông đó, người này tới người khác đối xử với cô ta...”
“A." An Nina còn chưa nói xong, xương tay cô ta bị Tư Thành bẻ gấy. “Im miệng!” Sắc mặt Tư Thành tái nhợt, cho dù biết những loại thuốc đó không có tác dụng với Hạ Phương, nhưng khi nghe những lời này, anh vẫn rất tức giận.
“Ha ha ha, anh Thành, anh càng tức giận, thuốc càng phát tác nhanh, đừng nhịn, muốn em đi...”