Vẫn còn trống.
Ngô Bội Bội vốn định chờ người ta đến rồi mới vạch trần Hạ Phương.
Nhưng dù sao trợ lý trưởng cũng là do sếp Phương đích thân chọn, nếu vạch trần Hạ Phương trước mặt trợ lý trưởng, khiến sếp Phương cảm thấy không hiểu chuyện thì chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được sao?
Hơn nữa sếp Xuyên vừa đến đã nháy mắt với mình, tỏ ý với mình.
Chuyện này để sếp Xuyên giải quyết giúp mình, chẳng những không đắc tội sếp Phương, mà còn có thể khiến mối quan hệ giữa mình và sếp Xuyên tiến gần hơn một bước, sao cô ta lại không làm chứ?
Sở Lâm Xuyên sợ hãi tái mặt.
Bà cô này cố ý đến hành hạ mình ư?
“Ồ? Có chuyện gì vậy? Mời cô nói”, thấy sắc mặt Sở Lâm Xuyên không đúng lắm, Sở Lâm Khôn nở nụ cười đắc ý, lên tiếng trước.
Quả nhiên Sở Lâm Xuyên lườm Sở Lâm Khôn cháy mắt, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Sở Lâm Khôn: Quả nhiên quan hệ của Sở Lâm Xuyên với người phụ nữ này không đơn giản!! Thú vị!
Ngô Bội Bội cảm kích nhìn Sở Lâm Khôn, cô ta nhìn Sở Lâm Xuyên nói: “Sếp Xuyên, sếp Khôn, tôi có một đoạn video, hy vọng mọi người có thể dành chút thời gian để xem, điều này có liên quan đến sự công bằng của cuộc phỏng vấn này, cũng liên quan đến danh tiếng của LM”.
Lời nói của Ngô Bội Bội khiến vẻ mặt mấy giám đốc cấp cao đều trở nên nghiêm túc.
Sở Lâm Xuyên đã đoán được đại khái, sầm mặt bảo: “Chúng tôi xem cũng được, nhưng tôi hy vọng cô có thể chịu trách nhiệm về việc làm của mình”.
Ngô Bội Bội hơi căng thẳng, nhưng nghĩ đến chứng cứ trong tay, cô ta lại dâng lên cảm giác chính nghĩa: “Đương nhiên”.
Thư ký của Sở Lâm Xuyên nhanh chóng nhận lấy điện thoại của Ngô Bội Bội, chiếu đoạn video cô ta chỉ định lên màn hình lớn.
Chẳng mấy chốc, cảnh quay ở hành lang hôm phỏng vấn xuất hiện trên màn hình lớn.
Bởi vì máy quay đặt ở góc gần nhà vệ sinh nên đoạn đầu chỉ có người ra vào nhà vệ sinh, nhưng sau đó tới cảnh Hạ Phương bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô không đi về phòng chờ như những người khác mà lại đi theo hướng ngược lại là cửa sau của phòng phỏng vấn.
Sau đó màn hình chuyển sang cảnh Hạ Phương xuất hiện trong phòng phỏng vấn, lật xem thông tin cả những người phỏng vấn, thì thầm với thư ký của Sở Lâm Xuyên đang đi tới.
Video tới đây thì dừng, Ngô Bội Bội hùng hồn nhìn Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, điều tôi muốn nói là trợ lý thiết kế trưởng mới được tuyển chọn lần này đã gian lận trong cuộc phỏng vấn, mà thư ký của anh chính là đồng phạm”.
Ngô Bội Bội một tay chỉ vào Hạ Phương, một tay chỉ vào thư ký của Sở Lâm Xuyên, nói với giọng điệu sắc bén.
Thư ký lúc này đầy dấu hỏi, vừa uất ức vừa buồn cười.
Vô tri đúng là đáng sợ!
Sở Lâm Xuyên che mặt, không nhìn được nữa.
Thậm chí anh ấy còn nghĩ anh hai chập mạch dây thần kinh nào?
Xung quanh có bao nhiêu cô gái xuất sắc thì không thích, lại thích Ngô Bội Bội không có não này?
Bây giờ anh ấy muốn nói giúp cô ta cũng không được!
Dù là Sở Lâm Khôn không biết chuyện gì cũng chết lặng sau khi xem video: “Chuyện này…”
Nói sếp Phương gian lận ư?
Sở Lâm Khôn nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Bội Bội, lại nhìn Sở Lâm Xuyên không có mặt mũi nhìn ai thì bật cười với vẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Sếp Xuyên, anh thấy chuyện này thế nào?”
Cậu ta rất muốn xem người phụ nữ mà Sở Lâm Xuyên bảo vệ vu khống sếp Phương như thế, Sở Lâm Xuyên sẽ làm thế nào?
Ha ha ha, thật thú vị!
“Xin, xin lỗi… Tôi, tôi tới muộn… hộc… hộc…”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng nói lo lắng và tiếng thở hổn hển của phụ nữ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa.
Khi nhìn thấy Tô Tử Ninh mặc trang phục công sở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mấy người mới đều sửng sốt.
Khi họ đến phòng nhân sự báo danh chỉ có ba người, người của phòng nhân sự nói trợ lý trưởng đã được sếp Phương phân công công việc từ sáng sớm, phải một lúc nữa mới tới báo danh.
Vì vậy, họ không biết người đó là ai.
Nhìn thấy Hạ Phương ở trong phòng thiết kế trưởng, Ngô Bội Bội theo bản năng cho rằng cô chính là trợ lý trưởng bí ẩn đó.
Nhưng nếu cô là trợ lý trưởng, thì Tô Tử Ninh là gì?
Lần này LM chỉ tuyển bốn người!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Phương đứng dậy, nói với Tô Tử Ninh ngoài cửa: “Vào ngồi đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi”.
“Ồ, vâng, vâng”, Tô Tử Ninh cũng không biết Hạ Phương là ai, chỉ ngơ ngác gật đầu, vội vàng đi tới ngồi cạnh Hạ Phương.
Hạ Phương đi đến chỗ chiếc ghế trống ở phía Sở Lâm Xuyên, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, cô mỉm cười nói: “Chào mừng mọi người đến với gia đình LM, tôi là thiết kế trưởng của mọi người, Hạ Phương”.
“Đoàng…”
Bốn người mới giống như bị sét đánh, ngoài mềm trong khét.
Người phụ nữ này là sếp Phương, Phương Hạ?
Sao có thể thế được?
Ngô Bội Bội run rẩy, lảo đảo sắp ngã.
Mà Lâm Thư Nhã lúc nãy chế nhạo Hạ Phương thì trợn tròn mắt, mặt cắt không một giọt máu, hoàn toàn chết lặng.
Hạ Phương cười nhạt: “Tôi vẫn luôn cảm thấy LM là công ty thiết kế thời trang cao cấp toàn cầu, dù là tuyển chọn nhân tài hay quản lý nhân viên đều có những quy định và chế độ nghiêm ngặt, những người có thể làm việc ở LM đều thật sự có tài”.
“Nhưng những lời nói vừa nãy của cô Ngô đã nhắc nhở tôi rất nhiều”.
Hạ Phương nói rồi chống hai tay lên bàn, nhìn mấy người mới phía đối diện: “Mấy năm gần đây, LM ngày càng phát triển lớn mạnh, nhất là thị trường trong nước mở rộng nhanh chóng, tuyển dụng cũng ngày một nhiều hơn. Vậy có phải mỗi lần tuyển dụng, công ty đều tuân thủ nghiêm ngặt các quy định liên quan, công bằng chính trực không?”
Hạ Phương nhìn Ngô Bội Bội, cuối cùng nhìn Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, trụ sở chính trong nước thành lập đã được năm năm rồi, mấy năm qua, công ty phát triển từ hơn mười người tới mấy trăm người như ngày hôm nay, anh và tất cả các đồng nghiệp của anh đều có công lao rất lớn”.
“Nhưng hôm nay cô Ngô đề cập tới việc gian lận, quả thực sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và sự phát triển của công ty, vậy nên thời gian này sếp Xuyên sẽ phải vất vả một chút, điều tra và kịp thời phát hiện để tránh những hậu quả không đáng có cho công ty”.
Sao Sở Lâm Xuyên dám nói không?
Mấy năm nay công ty phát triển quá nhanh, đúng là cũng có một số vấn đề nhỏ, đặc biệt là mảng tuyển dụng nhân tài, chắc chắn sẽ có sơ hở.
Anh ấy cũng đang định tìm cơ hội để giải quyết mấy tên vớ vẩn trong công ty, đương nhiên bây giờ sẽ giơ hai tay ủng hộ.
“Vâng sếp Phương, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng cho cô một lời giải thích”, Sở Lâm Xuyên lớn tiếng trả lời.
Hạ Phương gật đầu, ngồi xuống ghế, cười nói: “Vào LM thì nghĩa là người một nhà, mọi người đừng căng thẳng, chỉ cần nghiêm túc học tập và làm việc, công ty sẽ không bạc đãi bất kỳ nhà thiết kế xuất sắc nào…”
Hạ Phương nói ngắn gọn mấy câu rồi trả lại quyền lên tiếng cho Sở Lâm Xuyên.
Sở Lâm Xuyên tiếp lời Hạ Phương, nói thêm một số lời nữa rồi giải tán cuộc họp.
Ra khỏi LM, Hạ Phương tình cờ gặp Hạ Oanh Oanh đang chờ ở bên ngoài.
Mặt của cô ta đã hồi phục rất nhiều, nhưng vẫn nhìn thấy vết sưng đỏ nên phải đeo kính râm.
Nhìn thấy Hạ Phương đi ra, nghĩ đến chuyện Lục Anh Đường và mẹ nói với mình, Hạ Oanh Oanh đi lên: “Em gái quang minh chính đại đến tìm sếp Xuyên, không sợ chồng em biết à?”
Hạ Phương nhìn cô ta không nói gì.
Hạ Oanh Oanh cũng không tức giận, che miệng cười: “Ba ngày nữa là tới lễ đính hôn của chị rồi, em gái đưa sếp Xuyên tới tham gia hay là đưa chồng em tới tham gia thế?”
“Dù em đưa ai tới thì chị và Anh Đường đều hy vọng nhận được lời chúc phúc của em, em nhất định phải tới tham dự đó nhé”.