Chỉ nhoáng một cái đã ấn đối phương lên tường.
“Bộ tôi là sài lang hổ báo hay sao mà Tiết thần y phải lén lút đến vậy?”, anh nhếch môi lên thành nụ cười tà ác, vươn tay kéo khẩu trang che kín mặt mũi đối phương xuống.
“Cô nghĩ lần này cô trốn được sao?”, nhưng vào khoảnh khắc khẩu trang bị xé đi, nụ cười trên mặt anh đọng lại.
Số người gặp được Tiết Phi rất ít, nhưng tất cả tư liệu liên quan đều khẳng định rằng đó là một người phụ nữ người Hoa, tóc đen da vàng.
Ấy vậy mà gương mặt xuất hiện dưới tay Tư Thành lại là tóc vàng da trắng mắt xanh.
“Xin lỗi T, nhưng anh nhầm người thật rồi”, Alice nở nụ cười mỉm chi, ung dung đẩy Tư Thành ra, chỉnh đốn lại trang phục vô trùng của mình rồi thong thả bước đi.
“Đệt!”, người vốn điềm tĩnh như Tư Thành cũng không kiềm được mà vung chân đá mạnh vào tường.
Dám giỡn mặt với anh một cách trắng trợn như thế!
Mặt anh tối sầm, hai mắt long lên sòng sọc, rít lên một câu qua kẽ răng nghiến chặt: “Cô được lắm Tiết Phi”.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám đùa bỡn anh như người này.
Được, vậy anh sẽ bắt cô ta phải trả giá đắt!
Đôi mắt khẽ híp, Tư Thành liếm môi đến là gian xảo, hầm hầm nói: “Chờ đấy, đích thân tôi sẽ bắt được cô, tuyệt đối không cho cô trốn thoát…”
Nói rồi anh vội vã trở về phòng bệnh. Biết rằng người xảo quyệt như Tiết Phi chắc chắn đã chuồn đi mất rồi, nhưng bên trong là mẹ của Hạ Phương vừa giải phẫu xong, cô sẽ cần anh ở bên.
Nghĩ đến đây, Tư Thành cảm thấy mình thay đổi rồi. Anh của trước kia sẽ không thèm để ý xem người khác có cần mình hay không.
Nhất là phụ nữ.
Quả nhiên, anh thấy được Hạ Phương cùng một nhóm nhân viên y tế đang đẩy Tiết Lan Hâm ra khỏi phòng giải phẫu.
“Cô Hạ?”, bác sĩ Trương ngạc nhiên thốt lên: “Sao cô lại…”
“À, xin lỗi đã làm phiền bác sĩ,” cô gái ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi định vào thay mẹ mà đi nhầm vào phòng thay đồ, có người đi ra làm cánh cửa đập vào tôi ngất xỉu, vừa mới tỉnh dậy lúc giải phẫu kết thúc”.
“Thế à?”, bác sĩ Trương nửa tin nửa ngờ.
Ban nãy ông ta đi tìm Hạ Phương thì không đi ngang phòng thay đồ nữ thật nên cũng không có cách phản bác.
“Tôi có giải thích với Viện trưởng Triệu rồi”, Hạ Phương bồi thêm vào.
Bác sĩ Trương thấy viện trưởng gật đầu thì cũng không hỏi gì nữa.
Ngược lại, Hạ Khánh Dương bật ra một tiếng cười mỉa mai: “Bị đập vào cửa? Sao mày không nói đi móc túi người khác để trả tiền giải phẫu đi?”
Trong mắt ông ta, Hạ Phương chỉ là một kẻ không từ thủ đoạn nào để kiếm tiền.
Hạ Oanh Oanh lập tức vỗ lưng Hạ Khánh Dương lấy làm an ủi: “Bố đừng giận. Em con dại dột nhất thời nên mới đi lầm đường, đợi dì Tiết khỏe lại sẽ có biện pháp chấn chỉnh”.
Triệu Lệ Chi gật đầu hùa theo: “Đúng rồi, tính Tiểu Phương nó không xấu, chắc là ra nước ngoài không ai dạy nên mới hư đi. Ôi, cũng do tôi vô dụng, không biết giúp ông quản lý công ty để gặp phải tình cảnh như hôm nay, bằng không Tiểu Phương cũng sẽ không nghĩ ra hạ sách này để lo tiền chữa trị cho mẹ con bé”.
Bác sĩ Trương nghe vậy thì sạm mặt hỏi: “Chẳng lẽ ông bà và cô đây không biết à?”
Thấy họ ngạc nhiên ngẩng lên, ông ấy nói: “Tiết thần y miễn toàn bộ chi phí cho lần giải phẫu này, không cần một đồng một xu nào. Ngược lại, nhờ có bà Tiết mà chúng tôi mới có cơ hội học tập quý giá này, nên bệnh viện sẽ miễn giảm chi phí thuốc thang về sau cho bà ấy”.
Ba người họ Hạ này rõ ràng đang sỉ nhục thanh danh Hạ Phương, vì vậy bác sĩ Trương dùng cách bóng gió này để nói rằng hoàn toàn không có chuyện Hạ Phương phải đi bán mình để lo tiền chữa bệnh cho mẹ.
“Sao lại thế được?!”, Hạ Oanh Oanh kích động ré lên.
Bác sĩ Trương nói chắc như đinh đóng cột: “Đây là sự thật, bệnh viện chúng tôi không bao giờ nói dối cả”.
Thật sự ư?
Vậy thì…
Vẻ chắc chắn kiên định của bác sĩ Trương khiến Hạ Oanh Oanh không biết phải bật lại kiểu gì, đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà đỏ mặt.
Triệu Lệ Chi vội vàng kéo cô ả về: “Ra là vậy, thế thì tốt quá rồi. Tôi biết người tốt như chị Tiết sẽ được trời phù hộ, chắc chắn sẽ khỏe lại mà. Cũng may có Tiết thần y xuất hiện”.
Bác sĩ Trương vừa nhắc đến Tiết Phi thì lại xổ ra một tràng lời hay ý đẹp, khen tới tận mây xanh, xem cô không khác gì thiên thần hạ phàm.
Làm Hạ Phương nghe mà lén lút quẹt mũi, thầm nghĩ cô chỉ là một người bình thường thôi, không có thần thông quảng đại như bác sĩ đang nói đâu.
Nhưng mà được nghe người ta khen mình vậy đúng là đã thật á.
Bỗng dưng, Hạ Phương cảm nhận được một ánh mắt sắc lẹm vừa lia tới mình.
Cô ngẩng đầu, thấy mình đang đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của Tư Thành thì giật thót.
Đừng nói anh ta đã phát hiện ra gì chứ?
“Bị thương ở đâu?”, Tư Thành đi tới, cúi đầu hỏi thăm cô.
“À, chỉ bị cụng đầu nhẹ thôi, không sao rồi”, Hạ Phương chột dạ cúi gằm mặt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy ánh mắt sắc như dao cạo của đối phương có thể nhìn thấu hết tất cả.
“Nãy giờ em vẫn ở phòng thay đồ sao?”, từ nơi khóe mắt yêu nghiệt ấy còn lộ ra vẻ ma mị.
Làm Hạ Phương chỉ biết ậm ừ cho qua: “Đúng vậy”.
“Vậy em cũng phải nhìn thấy Tiết Phi ở đó đúng không?”, Tư Thành tiếp tục hỏi.
Hạ Phương nhìn người đàn ông với nhịp thở vẫn còn gấp gáp, nhướng mày nói: “Có gặp được thì cũng không nhớ mặt”.
“Cô ta đi ra lúc nào? Cửa trước hay cửa sau?”, người kia cất giọng khàn khàn pha thêm chút quyến rũ.
Hạ Phương có khờ đến cách mấy đi nữa cũng nhận ra anh đang nghi ngờ mình, bèn nhún vai đáp.
“Làm sao tôi biết? Lúc người ta lay tôi dậy thì đầu váng mắt hoa, họ đi rồi mới đỡ hơn”.
“Vậy sao?”, trực giác bảo Tư Thành có điều gì đó không đúng ở đây, bèn nheo mắt lại.
Tiêu Minh vẫn luôn đứng canh ở cửa sau, nhưng bên ấy không có gì cả.
Vì vậy Tiết Phi chắc chắn đã đi cửa trước.
Anh vốn đoán chắc rằng Alice giả dạng là để Tiết Phi chớp thời cơ trốn thoát, nhưng…
Khi thấy Hạ Phương bước ra từ sau cánh cửa, một suy nghĩ khác lại nảy ra trong đầu anh, cho dù cực kỳ hoang đường.
Hạ Phương sao có thể là Tiết Phi được?
Bọn họ vốn đến từ hai thế giới khác nhau.
Tư Thành nhìn xoáy vào Hạ Phương, nhưng cô đã bắt đầu đẩy giường của Tiết Lan Hâm về phòng bệnh.
Anh không biết làm gì nữa, đành gọi điện nói Tiêu Minh đi lấy băng ghi hình, còn bản thân đi theo Hạ Phương.
Hạ Phương giám sát bác sĩ pha thuốc cho Tiết Lan Hâm, đảm bảo an toàn rồi mới xoay lại, mang theo gương mặt lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Hạ.
“Các người định tự nói hay để tôi nói giùm?”, cô khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt cất tiếng.
“Mày có ý gì? Nói chuyện với người lớn kiểu đó à?”, Hạ Khánh Dương nhăn nhó quát lên.
“Bớt giả đò đi!”, Hạ Phương ngắt lời ông ta: “Các người tự biết các người đã làm gì với mẹ tôi, đừng để tôi phải nói huỵch toẹt ra, bằng không các người không chịu nổi hậu quả đâu”.