Cô thấy mọi người ồn ào như vậy phải cười nói tiếp:
- Đúng như mọi người nghĩ, chúng tôi là fanciful moonlight trong truyền thuyết. Tôi là mon trong nhóm. Con người đứng bên cạnh tôi làm sun trong nhóm. Bây giờ chúng tôi xin trình bày màn biểu diễn.
Nhạc nhạc nhạc nhạc
Có kí ức nào đẹp hơn ngày đôi ta bắt đầu
Có đớn đau nào nặng hơn ngày mình xa nhau
Có đôi mắt nào buồn hơn bờ mi em tuôn sầu
Có đắng cay nào bằng em vội vàng qua mau
Người đàn ông đang đi bên em là người như thế nào
Sợ người ta không yêu thương em anh biết phải làm sao
Nếu một ngày người em yêu bội bạc
Em đừng cần những thứ cao sang
Nếu sau này họ ra đi vội vàng
Anh vẫn chờ em dẫu muộn màng
Biết em thương người ấy đã rất nhiều
Anh hỏi lòng anh có bao nhiêu
Trái tim em giờ đã quên nuông chiều
Xin đừng quên ta đã từng yêu...
Người làm anh đau lắm em có biết không?
Từng ngày ngồi nhớ mong
Để rồi phải ngóng trông
Từng kỷ niệm chắt chiu
Mưa còn rơi những chiều
Anh ngồi đây cô liêu
Hà... há... ha... hà... ha
Có kí ức nào đẹp hơn ngày đôi ta bắt đầu
Có đớn đau nào nặng hơn ngày mình xa nhau
Có đôi mắt nào buồn hơn bờ mi em tuôn sầu
Có đắng cay nào bằng em vội vàng qua mau
Người đàn ông đang đi bên em là người như thế nào
Sợ người ta không yêu thương em anh biết phải làm sao
Nếu một ngày người em yêu bội bạc
Em đừng cần những thứ cao sang
Nếu sau này họ ra đi vội vàng
Anh vẫn chờ em dẫu muộn màng
Biết em thương người ấy đã rất nhiều
Anh hỏi lòng anh có bao nhiêu
Trái tim em giờ đã quên nuông chiều
Xin đừng quên ta đã từng yêu...
Nếu một ngày người em yêu bội bạc
Em đừng cần những thứ cao sang
Nếu sau này họ ra đi vội vàng
Anh vẫn chờ em dẫu muộn màng
Biết em thương người ấy đã rất nhiều
Anh hỏi lòng anh có bao nhiêu
Trái tim em giờ đã quên nuông chiều
Xin đừng quên ta đã từng yêu...
Xin đừng quên ta đã từng yêu...
Hát câu đầu tiên, giọng hát của cô trong trẻo ngọt ngào trong mắt hiện lên sự đau đớn vô tận. Ở bên dưới khán đài liền ồn ào không thôi
- Hay quá. Đúng là cách trình diễn của fanciful moonlight rồi
Tước Dục Minh phía dưới, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
Lãnh Kỳ ở dưới ngẩn ngơ trước sắc đẹp của cô. Trác Nhiên thì nhìn cô với Từ Mặc diễn hòa hợp như vậy, trong lòng ghen ghét đố kỵ. Đáng nhẽ người đứng chung với cô bây giờ phải là hắn mới đúng.
Lãnh Kỳ ngẩn ngơ với vẻ đẹp của cô, không ngờ giọng hát của cô là hay như vậy. Cô thật đẹp, bây giờ không còn là một ánh mặt trời dịu dàng, thuần khiết nữa. Mà là một ánh trăng với ánh sáng dịu nhẹ, nhẹ nhàng lại cao ngạo lạnh lùng làm cho con người ta yêu thích không thôi.
" Nhi, em thật giỏi phải chờ anh, anh sẽ xây dựng thể lực, lúc đấy anh sẽ dành lại cho em. Anh sẽ cất em đi phải không để ai nhìn thấy vẻ đẹp của em nữa."
Còn làm Thiếu Thiên nhìn cô như vậy thật giống với một người mà thắm từng biết. Đúng người này không ai khác chính là cô bé đó. Tuyền Nhi, cô ấy là cô bé nằm đó sao? Cô bé đã dạy cho hắn, cao ngạo, lạnh lùng. Cô bé ấy hệt như ánh trăng huyền ảo làm cho con người ta không thể chạm tới được.