[ Tinh, độ hảo cảm của nam chính Mộ Dung Viêm đối với cô thêm 5 %. ]
Cô được một phen cười lạnh. Hắn cứ để cô để nguyên cho cô quỳ, dường như hắn ta rất hưởng thụ cảm giác này. Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình mình nói:
- Ngày kia, là đại lễ thành hôn của ta và Lan Nhi. Nàng hãy đi theo bảo vệ cho nàng ấy đi.
- Thần tuân mệnh
Mộ Dung Viêm đang đợi biểu cảm của cô. Nhưng hắn lại không thấy gì khác ngoài sự thờ ơ đấy. Trong lòng hắn thất vọng không thôi. Mọi lần khi hắn nhắc đến Lan Nhi, cô ấy sẽ có biểu hiện thất vọng hoặc mất mát nào đấy. Nhưng bây giờ A Tả không có một biểu hiện nào cả. Phải chăng cô đã hết yêu hắn rồi?
Bỗng dưng cô thấy toàn thân đang mình đang run rẩy, là rắn. Chết tiệt, cái thân thể này sợ rắn. Cả người cô toát lên mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Viêm nhìn thấy thân thể cô run rẩy, thì vẫn rất bình tĩnh, hắn đương nhiên biết ở đây có rắn, hắn thậm chí còn biết ai thả vào nữa kìa.
Muốn giết A Tả của hắn, đừng mơ.
Hắn đã dùng nửa tiếng đồng hồ để loại bỏ nọc độc của con rắn nữa mà. Chỉ là hắn không ngờ được động tác của cô. Cô đứng dậy cầm con rắn rắn ấy lên.
" Hừ, rắn độc. Khương Minh ngươi cũng to gan đấy."
Thấy cô như vậy tâm tình hắn liền hoảng loạn. A Tả của hắn làm sao vậy. Sao lại có phản ứng như vậy.
- A Tả
[ Chủ nhân, người đang rất kích động đó, chủ nhân ]
Cô cầm con rắn ấy ra ngoài cửa, đúng như cô nghĩ. Khương Minh hắn ở đây. Cả người cô toát ra sát khí. Cô lạnh giọng nói:
- Khương tướng quân, ông đây là muốn ám sát ta sao?
Khương Minh run run, Mộ Dung Viêm phía sau nói:
- A Tả, nàng đang làm gì vậy?
Cô không hề quan tâm tới Mộ Dung Viêm, trực tiếp cho con rắn vào mồm Khương Minh, Mộ Dung Viêm đẩy cô ra, tát cô một cái.
Hệ thống xem qua màn hình vẫn còn đang run rẩy.
" Nam chính, lần này thì ta không giúp ngươi được nữa rồi. "