Cô lên xe thì hệ thống thông báo:
[ Tinh, độ hảo cảm của Lãnh Kỳ đối với cô hiện tại là 40 % ]
Cô lạnh giọng chỉ trích.
( Tại sao vừa rồi ngươi không có thông báo?)
[ Xin lỗi chủ nhân, vừa rồi hệ thống bị lỗi. ]
( Hừ, tha cho ngươi đấy. Mà điểm hảo cảm của hắn còn nhiều vậy sao? Nhìn bộ dạng của hắn ghét cay ghét đắng ta lắm mà. Ta không tin, vừa này tăng bao nhiêu?)
[ Chủ nhân, điểm hảo cảm của hắn hôm nay tăng 50 % ]
( Ngươi nói thật?)
[ Vâng, thưa chủ nhân ]
( Tên này cũng vong ân bội nghĩa quá đi. Vậy mà điểm hảo cảm của hắn đối với nguyên chủ chỉ có - 10 %. Hừ, bảo sao hắn nỡ hành hạ nguyên chủ.)
Từ Mặc thấy cô không nói gì liền bắt chuyện:
- Tuyền Nhi, em sao vậy?
- Không sao.
- Đó không phải anh trai ruột của em à.
Cô lạnh lùng nói:
- Anh không cần giả vờ làm gì. Đóng kịch trước mặt em, anh không thấy mệt à? Anh biết hết rồi thì đừng nên hỏi, em lười trả lời lắm.
- Em biết hết.
- Ừ.
- Vậy sao em không nói?
- Không thích.
- Em biết từ bao giờ?
- Từ lúc anh điều tra em.
- Em còn biết gì nữa?
Cô trả lời một cách thản nhiên:
- Anh là đại thiếu gia của Từ Gia, người thừa kế của Từ Gia. Những gì từ anh, em đều biết hết.
- Vậy tại sao em không nói?
- Anh không có hỏi em.
Anh mỉm cười, một lúc sau mới hỏi:
- Vậy em đã từng yêu Lãnh Kỳ chưa?
Cô lạnh lùng trả lời:
- Không biết.
" Ta đương nhiên không có yêu hắn rồi. Còn nguyên chủ có yêu hắn hay không ta không biết. "
Anh mỉm cười chua chát hỏi:
- vậy bây giờ em còn yêu anh ta không?
- Không!
- vậy sau này?
Cô lạnh nhạt nhìn Từ Mặc nghiêm túc nói:
- Em không bao giờ yêu anh ta nữa đâu. Em có thể cho anh ta ở bên cạnh em. Nhưng yêu anh ta thì không thể em chỉ cho mỗi người hai cơ hội, cơ hội thứ nhất là em yêu anh ta, anh ta cũng yêu em. Cơ hội thứ hai là anh ta có thể ở bên cạnh em nhưng em không yêu anh ta, anh ta đã đánh mất cơ hội thứ nhất.