- Em... làm ơn trả lời anh đi em có yêu anh dù chỉ một chút thôi. Dù một chút thôi cũng được làm ơn.
Cô rút tay anh ra, quay người bước đi, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng khiến anh đau thấu cả tim gan:
- Có lẽ là có. Ngọc Tuyền của trước kia có lẽ một ở một khoảng khắc nào đó có yêu anh, yêu cái cảm giác ấm áp anh dành cho cô ấy phải yêu những hành động ôn nhu mà anh dành cho cô ấy. Nhưng nó rất nhanh biến mất. Bởi vì Ngọc Tuyền đó đã chết rồi, cô ấy đã chết rồi. Tôi là một Lãnh Ngọc Tuyền chỉ có sự hận thù và tàn nhẫn, người tôi yêu là Từ Mặc, tôi sẽ không bao giờ yêu anh.
Cô đi bỏ lại Lãnh Kỳ vẫn đứng đó. Hắn như đang tự cười nhạo chính mình, đúng là hắn ngu ngốc, hắn không nhận ra sự khác biệt của cô, phải nói là hắn vô cùng ngu ngốc.
Giờ thì sao phải hối hận, xin tha thứ cô nói muộn rồi.
Hắn có làm gì được nữa đây. Hắn từng có sự ấm áp của cô, từng có nụ cười tươi tắn của cô, từng có sự yêu thương của cô, từng có được sự kính trọng của cô.
Đúng là hắn từng có được những thứ đó. Nhưng giờ thì sao?
" Lãnh Kỳ ơi Lãnh Kỳ, mày sai rồi, sai thật rồi. Đúng là mày từng có những thứ ấy nhưng mày đã đánh mất rồi. "
Hắn vừa bước đi, vừa nghĩ, vừa tự trách.
" Giờ cô ấy đối với mày đến sự quan tâm cũng không còn, đến nửa ánh mắt cũng không cho. Mày lại còn mơ tưởng cô ấy cười với mày.
Haha... Thật nực cười mà. Lúc cô ấy cần mày, mày lại tránh xa, gạt cô ấy ra sao mày giờ mày hối hận sao?
Không kịp, bây giờ mày có cần cô ấy, thì cô ấy cũng không cần mày nữa. Người cô ấy cần bây giờ là tên Từ Mặc đáng ghét đó. Người cô ấy yêu bây giờ cũng là cái tên Từ Mặc đáng ghét đó. Bây giờ mày yêu cô ấy sao? Mày còn không cách để nói mày yêu cô ấy nữa mà.