" Chủ tử của nàng đây là có ý buông bỏ hoàng thượng sao? Bây giờ mình nên vui hay nên buồn đây."
Cô bước vào phòng nằm xuống giường nói chuyện với Tử Thần:
( Tử thần, bao giờ thì ta với Long Bình Dực mới gặp nhau.)
[ Thưa chủ nhân là ngày con của Khương Bích Lan ra đời. Trong bữa tiệc mừng sự ra đời của hoàng tử ]
( Ừ, ta biết rồi)
[ Chủ tử, ta muốn nhắc lại cô một lần nữa. Người cô công lược không phải là Long Bình Dực mà là Mộ Dung Viêm. ]
( Hử, ngươi có vẻ rất lo cho ta thì phải. Không sao, chỉ là ta thấy tên Long Bình Dực kia có vẻ thú vị thôi.)
[ Chủ nhân, ta thật không hiểu, tên Long Bình Dực này là người vô cùng bình thường, hắn cũng không có chút gì là thú vị cả mà tại sao cô lại cứ một mực cho là tên đấy thú vị ]
( Có lẽ chỉ là trực giác thôi.)
Hôm sau Mộ Dung Viêm gọi cô đến gặp hắn có việc. Theo có chuyện là hắn sẽ nhờ cô bảo vệ người yêu của hắn trong ngày đại lễ thành thân của hắn ta và Khương Bích Lan.
Cô bỗng nhiên bỗng dưng cảm thấy thật nực cười. Cho hoàng hậu cũ bảo vệ hoàng hậu mới của mình, bắt nàng ta nhìn hắn tay trong tay với người phụ nữ khác. Thế này có được gọi là vô tâm không?
Cô cũng không từ chối hẳn, cô muốn thử xem hắn muốn làm gì tiếp theo.
Đúng như vậy, đi đến thư phòng gặp hắn, cô cũng không hành lễ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế uống trà, động tác tao nhã, làm tăng vẻ đẹp của một nữ tử. Rất dễ để nhận thấy cô không giống như những phụ nữ tử khác khóc lóc ỉ ôi khi bị hắn hưu, mà ngược lại cô lại sống vô cùng tốt đi.