Sợi dây chuyền đó, phải là sợi dây chuyền đó. Là cô rồi, chắc chắn là cô rồi. Đó chính là sợi dây chuyền hắn tặng cô, hình mũi tên, dù có nhìn từ xa thì hắn vẫn chắc chắn đó là sợi dây chuyền đó. Thiếu Thiên mỉm cười chua chát nghĩ:
" Thật là... Cuộc đời thật trớ trêu, không ngờ người mình vẫn luôn tìm kiếm ở ngay trước mặt mình. Người mình yêu ở ngay bên cạnh mình mà chính bản thân mình lại đẩy cô ấy ra xa. Thiếu Thiên ơi, là do mày ngu ngốc thôi, Bây giờ mày thực hiện lời hứa đó rồi. Nhưng mày cũng không có tư cách lại gần cô ấy. Mày không có tư cách đó nói mày là cậu bé nằm đó. Mày thật vô dụng mà. Bây giờ mày chỉ có thể đừng nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác. Đứng nhìn cô ấy không thuộc về mày. Thật không quan tâm mà."
Thuần Dục nhìn cô xinh đẹp liên động lòng
" Tuyền Nhi, em phải là của anh, nhất định phải là của anh. Anh sẽ không cho phép ai cướp em đi đâu. Anh sẽ tiêu diệt hết những tên những kẻ dám nhòm ngó đến em. Nhất là tên Từ Mặc kia. Anh sẽ bù đắp cho em, sẽ bảo vệ em sẽ chăm sóc em thật. Tuyền Nhi, anh yêu em, anh thật lòng yêu em. "