Phàn Trường Ngọc quay đầu lại nhìn Tạ Chinh, nửa khuôn mặt của hắn đang khuất trong quang ảnh. Bởi vì ngược sáng, nàng nhìn không rõ biểu cảm của hắn lúc này là gì, nhưng giọng nói của hắn trầm hơn bình thường rất nhiều: “Vừa rồi nói nặng lời với nàng, thật có lỗi.” Hắn kiêu ngạo nửa đời người, hiếm khi tự mình chủ động cúi đầu. Phàn Trường Ngọc vẫn không nói chuyện, trực tiếp vén rèm đi ra ngoài. Tạ Chinh nhìn tấm rèm vẫn còn đung đưa, khóe môi dần mím chặt. Một lúc sau, Phàn Trường Ngọc bưng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.