Bầu trời dường như bị vẫy lớp mực dày đặc, mọi thứ đều yên lặng như tờ. Hai người ôm nhau gần đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Phàn Trường Ngọc mím chặt môi, đột nhiên dùng sức đẩy Tạ Chinh ra. Sau khi xác nhận rằng hắn vẫn bình an vô sự, những lo lắng của nàng trên đoạn đường này đã hóa thành nỗi sợ hãi, còn có một sự tức giận và ủy khuất đột ngột dâng lên mà chính nàng cũng không hiểu rõ. Nàng chất vấn: "Đáng lẽ ta không nên tới. Nhưng một
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.