Đêm hôm đó, sấm sét vào xuân nổ vang, mưa to như trút nước đổ xuống. Nước mưa đọng lại trên mặt đất ngày càng nhiều, Phàn Trường Ngọc nhìn tia chớp vẫn sáng chói xuyên qua các khe hở cửa sổ, lắng nghe tiếng sấm sét bao trùm mọi thứ bên ngoài và tiếng khóc inh ỏi của trẻ em trong doanh trại, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an. Nàng ngồi dậy, vừa giẫm chân xuống đất liền cảm thấy mình giẫm phải một vũng nước, đúng là mặt đất trong doanh trại đều là nước mưa. Nghĩ đến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.