Ánh trăng hòa thuận vui vẻ, nước chảy róc rách. Tạ Chinh hơi nghiêng đầu nhìn Phàn Trường Ngọc, một lúc lâu không lên tiếng. Phàn Trường Ngọc đón lấy ánh mắt của hắn, sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ ý thức được hành động này có chút thân mật, lúng túng rút tay về đặt lên đầu gối. Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút tế nhị, khi nàng chuẩn bị rời đi, Tạ Chinh đột nhiên nói: "Nếu trong lòng nàng vẫn còn buồn chán, ta có thể cùng nàng so mấy chiêu." Cứ như vậy đi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.