Căn phòng tắt đèn tối đen như mực, Phàn Trường Ngọc nằm trên giường gần như chạm vào vách tường, nàng liếc nhìn người nằm bên cạnh. Chà, Tạ Chinh ngủ gần như treo ở trên giường. Nàng nhắm hai mắt lại, cũng lười quản hắn ngủ có thoải mái hay không, nàng đã nhiều lần khẳng định sẽ không có bất kỳ ý nghĩ sai trái nào với hắn, cũng chừa đủ không gian cho hắn, khi hắn đi ngủ lại không phát ra tiếng động gì, vẫn chọn ngủ ở bên cạnh. Bộ dạng trốn tránh này không phải sợ nàng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.