Song cửa sổ mở một nửa, mặt trời treo trên bầu trời chỉ là một cái bóng trắng không có nhiệt độ, rải vài tia nắng vàng nhàn nhạt.
Một nửa khuôn mặt của Tạ Chinh phản chiếu dưới ánh mặt trời, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng
Phàn Trường Ngọc muốn phủ nhận, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn lại không mở miệng được, nàng ôm đầu gối ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đúng là tai họa nhà ta đã liên lụy đến huynh hai lần, cùng nhà ta phân rõ giới hạn, có lẽ huynh có thể an toàn hơn một chút."
Tạ Chinh hỏi nàng: "Nàng tin vào những lời vô tri của lão phụ nhân kia sao?"
Phàn Trường Ngọc mấp máy môi, không lên tiếng.
Nàng đương nhiên không tin, nhưng phụ mẫu của nàng qua đời, Phàn đại bị giết, Trường Ninh và Ngôn Chính suýt nữa bị hại, nếu đêm qua không phải quan binh đến kịp thời, Triệu đại nương và Triệu thợ mộc có bị liên lụy hay không cũng khó nói.
Có lẽ ... như Tống mẫu và Khang bà tử đã nói, mệnh của nàng đúng là thiên sát cô tinh, người thân cận với nàng đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Thấy nàng im lặng, Tạ Chinh sao lại không hiểu được, hắn khẽ cau mày và hỏi: "Nàng nghĩ rằng có thể phân rõ ranh giới với ta, vậy muội muội của nàng thì sao, nàng cũng muốn cùng muội ấy phân rõ ranh giới?"
Hai tay chắp trước đầu gối của Phàn Trường Ngọc siết chặt lại, trong lòng rối như tơ vò.
Đúng vậy, để không làm liên lụy đến lão phu thê hai người Triệu gia và Ngôn Chính, nàng có thể tận lực tránh xa bọn họ, nhưng Trường Ninh thì sao?
Trường Ninh mới năm tuổi, là người thân duy nhất trên đời của mình.
Khi nàng trầm mặc, Tạ Chinh chậm rãi nói: "Trên đời này điều đáng sợ hơn so với quỷ thần mệnh lý, đó chính là lòng người."
Phàn Trường Ngọc ngước đôi mắt hạnh lên, tựa hồ có chút hoang mang.
Khóe miệng tinh xảo của Tạ Chinh khẽ giật một cái, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Trên đời làm sao có nhiều chuyện thần lực quái loạn như vậy, thuyết vận mệnh quốc gia chỉ là lừa gạt thiên hạ, huống chi là lời nói về vận mệnh."
Phàn Trường Ngọc vẫn còn khó hiểu: "Ý của huynh là?"
Tạ Chinh nhướng mắt nói: "Có người làm ác, thích dùng quỷ thần che đậy, giống như nàng vừa mới hù dọa lão phụ nhân kia, nói là bà ta bị quỷ ma đụng phải, lão phụ nhân kia không biết chân tướng, cảm thấy hoảng sợ nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng và ta đều rõ, bà ta là bị kẹo hạt thông bắn trúng mới té ngã."
Phàn Trường Ngọc cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Ta đương nhiên biết mệnh cách Tống gia nói ra chỉ là để từ hôn, nhưng trong nhà thường xuyên xảy ra tai họa cũng là sự thật, cho nên trong lòng ta mới cảm thấy không an tâm."
Tạ Chinh Đạo: "Phụ mẫu nàng trước đây có kết thù, không đắc tội quỷ thần, vì sao nàng lại không an tâm?"
Phàn Trường Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này miệng thật độc, nhưng cỗ u uất trong lòng quả nhiên không còn chặn ở cổ họng nữa.
Nàng thở dài, vò đã mẻ thì không sợ rơi, nói: "Những gì huynh nói ta đều hiểu, nhưng khi nghe những lời đó ta liền cảm thấy khó chịu, sự khó chịu này qua rồi thì sẽ ổn thôi."
Tạ Chinh một chút cũng không lưu tình, nói: "Ai làm nàng thấy khó chịu thì nàng sẽ dạy cho người đó một bài học, nàng nói với ta những lời đó thì cũng thôi đi, nếu như nàng xa lánh một nhà lão trượng kia, thì nên xem bọn họ là khổ sở hay cao hứng."
Phàn Trường Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, trước đó là ta nhất thời xúc động."
Đuôi mắt của Tạ Chinh quét một vòng cung xinh đẹp, thần sắc trở nên rõ ràng hơn, nói: "Nàng cũng không phải người có tính cách dễ khuất phục, sáng nay nàng trở về còn bị tạt nước, không ở ngay đó giáo huấn người mà thay vào đó lại trở về hờn dỗi, thật có tiền đồ.”
Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc, sau mới nói: "Ta nghe nói qua một câu ‘Pháp không trách chúng’, nói rằng rất nhiều người phạm pháp, quan phủ sẽ không đồng thời trừng phạt hết tất cả mọi người. Bây giờ e sợ mệnh cách thiên sát cô tinh này của ta ở trên trấn đều khiến mọi người nghị luận sau lưng ta, ta giáo huấn mọi người, là có thể giáo huấn hết được tất cả mọi người sao?"
Tạ Chinh hơi sửng sốt, trong lòng có một góc bí mật hẻo lánh, bởi vì lời nói này của nàng, một ít ký ức phủ bụi lại được mở ra.
Phụ mẫu đều qua đời từ khi hắn còn nhỏ, hắn sống ở Ngụy phủ, vì thế tự nhiên không phải thuận buồm xuôi gió để có được ngày hôm nay.
Hắn vẫn nhớ như in cảm giác bị nhi tử của người kia đánh gãy xương sườn, đôi giày gấm giẫm lên mặt đẫm máu, ấn vào trong vũng bùn trên mặt đất.
Chinh chiến sa trường, trải qua bao lần sinh tử, trên lưng mang đầy vết sẹo đao thương để đổi lấy quân công, chỉ vì cữu phụ của hắn là Ngụy Nghiêm, cũng không phải không có người lén lút thóa mạ hắn làm chó săn cho người, hủy hoại môn phong Tạ gia.
Hắn ngước mắt lên, đôi môi mỏng tràn ra mấy chữ: "Vậy nàng đã từng nghe qua câu 'Giết gà dọa khỉ' chưa?"
"Bản chất con người là xấu xa, nếu nàng mềm yếu thì có thể bị bắt nạt, mặc kệ nàng thiện lương đến đâu, cũng sẽ có một số người muốn kéo nàng xuống. Nếu như nàng thuận lợi như diều gặp gió, cho dù thật sự có làm điều thương thiên hại lý, cũng sẽ có một đám người lao vào nịnh bợ nàng, vị hôn phu trước kia của nàng không phải là như vậy à?"
Phàn Trường Ngọc nghe lời này, lại lần nữa trầm mặc, hai tay ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào những viên than đang cháy trong chậu sắt không một tiếng động.
Đốt ngón tay nhẹ nhàng nắm tay vịn ghế trúc của Tạ Chinh chợt dừng lại, khép hờ hai mắt, còn chưa ý thức được sự cay nghiệt trong lời nói của chính mình: “Còn chưa buông bỏ được vị hôn phu trước của nàng sao, nhắc tới hắn liền đau lòng? "
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, trong lòng cảm thấy khó hiểu, sau đó mới nhớ tới trước đó bản thân vì không để hắn hiểu lầm nàng có tâm tư xấu gì với hắn, nàng đã nói bậy bạ rằng mình chưa buông bỏ được Tống Nghiễn.
Nói dối quả thật phải trả giá thật lớn.
Nàng há miệng, cuối cùng chỉ là thở dài: “Ta thật sự có chút không thoải mái, hắn là người đã thi đậu công danh, cả huyện Thanh Bình năm nay chỉ có một cử nhân là hắn, huyện lệnh đều đang coi trọng hắn, cũng không thể trách người khác hùa theo nịnh nọt. Người ta đúng là như diều gặp gió, ta làm sao có thể so với hắn?"
Tạ Chinh khẽ xì một tiếng: "Bất quả chỉ là một cử nhân mà thôi, kinh thành Đại Dận mười bảy phủ, hàng năm muốn có bao nhiêu cử nhân? Vị hôn phu trước của nàng thì tính là cái gì?"
Phàn Trường Ngọc không khỏi liếc hắn một cái, nói: "Những lời này huynh nói trước mặt ta thì được, nhưng đừng nói trước mặt người ngoài, sẽ bị người chê cười."
Tạ Chinh cau mày: "Chê cười cái gì?"
Phàn Trường Ngọc cảm thấy người này thật sự có chút không biết tự mình hiểu lấy mình, vì vậy bất đắc dĩ nói: “Huynh ngay cả công danh tú tài cũng không có, vậy mà nói người ta chỉ thi đậu cử nhân…”
Nàng dừng lại, rồi nói: “Ta biết huynh nói những thứ kia là để dỗ ta vui vẻ."
Phàn Trường Ngọc cảm thấy nói ra những điều này có chút già mồm, bứt tóc nói: “Thật ra ta chỉ tùy tiện nói thôi, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, thời gian này từ đầu đến cuối ta đều tự mình trải qua, hắn thăng tiến lên như diều gặp gió thì là chuyện của hắn, có quan hệ gì đến ta chứ? Những người nịnh nọt kia giẫm đạp lên ta, nói ta vài câu thì bọn họ cũng không nhận được lợi ích gì từ Tống gia, đơn giản là do lắm mồm.”
Tạ Chinh thần sắc kỳ quái nói: "Ta dỗ nàng làm gì, cử nhân thật sự không được tính là gì."
Phàn Trường Ngọc nghẹn ngào: "Huynh nghĩ huynh là đại quan sao?”
Tạ Chinh ngậm miệng không nói.
Phàn Trường Ngọc trong lòng buồn cười, nhớ tới hắn biết đọc biết viết chữ, còn biết viết văn bát cổ, liền mưu tính cho hắn: “Ta thấy huynh cũng rất thông minh, chữ viết cũng đẹp, huynh nhiều lần bị thương, đại phu cũng nói nếu dưỡng không tốt, về sau tám phần sẽ lưu lại bệnh căn, nếu như vậy đi áp tiêu rất hung hiểm, nếu không huynh cũng đọc sách thi khoa cử đi, không chừng cũng có thể thi đậu cử nhân, về sau có thể làm một vị quan nhỏ!”
Tạ Chinh: "...Ta chí không ở quan trường.”
Phàn Trường Ngọc thở dài: "Thật đáng tiếc."
Nàng nửa đùa nửa thật nói: “Sau này nếu như có cơ hội làm quan, nếu như có được chức quan cao hơn Tống gia, ta còn trông cậy vào huynh giúp ta làm khó dễ Tống gia kia!”
Tạ Chinh nhướng mày, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nói: "Được."
Cứ thế pha trò một hồi, những điều không vui trước đó đã biến mất.
Phàn Trường Ngọc nhớ tới mình còn đang hầm canh gà, nói: "Ta vẫn còn đang hầm canh gà, bây giờ chắc đã hầm xong, ta mang lên cho huynh dùng."
Khi đứng dậy, thấy túi kẹo bên cạnh giường của hắn đã xẹp xuống, nàng đau lòng nói: "Để ta tìm cho huynh mấy viên sỏi đi, sau này muốn đánh người đừng dùng kẹo nữa, thứ này đắt tiền, dùng nhiều rất tốn!"
Sau khi nàng xuống lầu, Tạ Chinh nhìn chằm chằm vào túi giấy đựng kẹo, cau mày.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, hàng ngày sinh hoạt ăn ở đều do thân binh lo liệu, thật sự hắn không biết thứ này đắt hay rẻ.
Trước nay nàng vẫn luôn thiếu thốn, kẹo này đắt như vậy, nàng còn mua cho hắn, chẳng qua là hôm ấy hiểu lầm hắn uống thuốc sợ đắng?
Tạ Chinh nhắm mắt lại, tâm tình có chút phức tạp.
-
Hai ngày sau, Trịnh Văn Thường lại dẫn quan binh đến trấn nhỏ Lâm An.
Sau khi Phàn Trường Ngọc nhận được tin tức, liền đến cửa nhà nghênh tiếp.
Trịnh Văn Thường ở trên lưng ngựa, nói: "Nguyên nhân của mấy vụ án mạng kia ở trên trấn đã được tra rõ, đích thật là do sơn phỉ gây ra."
Nghe được đáp án này, trong lòng của Phàn Trường Ngọc như ngừng đập, nàng nói: "Nhưng nhà của thảo dân đã bị kẻ xấu đột nhập hai lần..."
Trịnh Văn Thường ngắt lời nàng: "Nhà ngươi hai lần bị đột nhập, là do năm đó phụ thân ngươi áp một chuyến tiêu, nghe đồn thứ áp tiêu chính là một tấm tàng bảo đồ của hoàng thất tiền triều. Mười mấy năm trước, toàn bộ người trong tiêu cục đều bị người cướp đoạt tàng bảo đồ giết chết hết, phụ thân ngươi sau khi từ quỷ môn quan trở về mới trở lại quê nhà, sau mới có thể an ổn sinh sống nhiều năm như vậy. Gần đây loạn chiến ở Sùng Châu, sự tình liên quan đến tàng bảo đồ kia lại bị khơi lại, có sơn phỉ tra được hành tung của phụ thân ngươi, lúc này mới nhiều lần đến nhà ngươi tìm tàng bảo đồ."
Lý do này quả thực có thể giải thích tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày nay ở trấn Lâm An, Phàn Trường Ngọc hỏi: “Phụ mẫu của thảo dân cũng chết ở trong tay những sơn phỉ kia sao?”
Trịnh Văn Thường cau mày, tránh đi ánh mắt của Phàn Trường Ngọc, nói: "Đương nhiên."
Biết được nguyên nhân thật sự của cái chết của phụ mẫu, trong lòng Phàn Trường Ngọc vẫn cảm thấy hơi nặng nề, nghĩ rằng trước đây phụ thân dạy nàng võ nghệ, nhưng lại không cho phép mình động võ trước mặt người khác, chính là sợ dẫn tới sự chú ý của những tặc tử này.
Nàng nói: "Cho tới bây giờ thảo dân vẫn chưa nghe phụ mẫu của mình nhắc chuyện gì liên quan đến tàng bảo đồ, nội tình có phải có sự hiểu lầm nào đó không?"
Trịnh Văn Thường nói: "Tin tức về tàng bảo đồ nằm trong tay phụ thân ngươi là giả, mấy ngày trước phản tặc ở Sùng châu đã thả ra tin tức, có nhắc đến tấm tàng bảo đồ kia, sơn phỉ sẽ không đến trấn nữa, ngươi có thể hoàn toàn an tâm.”
Vừa nói vừa làm một động tác, tiểu tốt dưới trướng bưng ra một khay đựng ngân lượng, hắn ta nhìn Phàn Trường Ngọc, trong ánh mắt mang theo mấy phần dị thường không dễ phát hiện: “Châu mục* Tế châu Hạ đại nhân thương cảm dân tình, đặc biệt lệnh cho bản quan đưa tới năm mươi lượng trợ cấp."
*Châu mục: quan quản lý một châu.
Phàn Trường Ngọc chân thành nói cảm tạ.
Những người hàng xóm láng giềng đều tán thưởng: "Hạ đại nhân quả nhiên là thanh thiên phủ Tế châu, lần này những người bị phải sơn phỉ kia sát hại, trong nhà có người chết đều được quan phủ phát bạc trợ cấp!"
Có người hỏi: “Sao ta nghe nói những người khác đều chỉ có hai mươi lăm lượng, chỉ có nhà Phàn nhị được năm mươi lượng?”
Lập tức có người nói: "Những nhà kia trong nhà chỉ có một người chết, Phàn nhị cùng với thê tử của hắn đều bị sát hại, đương nhiên được nhiều bạc hơn."
...
Vụ án khép lại, giấy niêm phong trên cửa lớn nhà Phàn gia cũng được gỡ bỏ.
Phàn Trường Ngọc quét dọn trong và ngoài nhà, đặc biệt là trong sân và mấy căn phòng có vết máu, ngoài việc dùng nước rửa sạch nhiều lần, nàng còn dùng lá bưởi đun sôi rửa một lần, nói là có thể trừ tà tránh xui xẻo.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc trong nhà, Phàn Trường Ngọc đưa Trường Ninh và Tạ Chinh từ nhà bên cạnh trở về.
Nàng thắp một nén hương cắm trước bài vị của phụ mẫu, đuôi mắt mang theo một tia chua xót: "Phụ thân, mẫu thân, các ngài có thể an nghỉ."
Chỉ có Tạ Chinh là không ngừng nhíu mày.
Hắn đã sớm biết những tên kia là tử sĩ của Ngụy gia, nên đương nhiên không tin là sơn phỉ như Trịnh Văn Thường đã nói, thứ mà bọn họ muốn tìm, tuyệt không phải là tàng bảo đồ nhảm nhí gì.
Bất quá để kết án, quan phủ bên kia đã đặc biệt bịa ra một lời nói dối tử tế, đưa bạc cho những người bị liên lụy, thật là có chút phí tâm tư.
Tạ Chinh vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa được giải.
Nếu Hạ Kính Nguyên cũng muốn lấy bức thư đó cho Ngụy Nghiêm, ông ta nên cử quan binh đến phong tỏa trạch viện Phàn gia khám xét cẩn thận.
Bây giờ trả tòa nhà này lại cho Phàn Trường Ngọc, lại phí tâm tư dập tắt mấy vụ án mạng này, giống như không muốn phá vỡ cuộc sống ban đầu của nhà nàng, để cho nàng tiếp tục ở lại trấn này.
Hạ Kính Nguyên định làm gì?
Hay là, ông ta đã biết bức thư mà tử sĩ Ngụy gia muốn tìm đã không còn ở Phàn gia?
Tạ Chinh nhìn hai bài vị trên bàn thờ, Hạ Kính Nguyên hẳn là biết thân phận thật sự của đôi phu thê này, chẳng lẽ ông ta cũng đã biết bí mật của bức thư?