Phàn Trường Ngọc sững người tại chỗ, ngốc như một con ngỗng. Tạ Chinh thấy nàng đứng ngốc không nhúc nhích, nói: "Không cần xấu hổ." Phàn Trường Ngọc buồn bực nguýt hắn một cái, ngại đây là trước mộ của Tạ tướng quân và Tạ phu nhân, vẫn còn lại mấy phần câu nệ. Nàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía bia mộ của phu thê Tạ tướng quân, vừa nghĩ tới một khắc trước nàng và Tạ Chinh còn đánh nhau trước phần mộ, sắc mặt lập tức càng không được tự nhiên. Nàng cong gối quỳ xuống: "Vãn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.