Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc rồi nói: "Nếu đã có liên quan đến việc vận chuyển lương thực của ngoại tổ phụ của ta, vậy ta sẽ đi chung với huynh." Trong bóng đêm Tạ Chinh mở mắt ra, chân tướng mười bảy năm trước không chỉ liên quan đến bản thân hắn, cũng có liên quan đến người trước mặt. Mượn anh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt Phàn Trường Ngọc, trong đáy mắt của nàng đều tràn đầy vẻ ngưng trọng. Một tay của Tạ Chinh vẫn còn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.