- Bạch Ngạc tỷ, có gì tỷ cứ nói sao lại ấp a ấp úng thế?
- À… ý ta là muội theo chân Kỳ Dao muội muội… chung chồng với muội ấy a… nam nhân nọ có thể tạo ra thần binh, theo lời Vân Kiếm huynh thì chắc chắn là đại tông sư nha. Như vậy với vài bài huấn luyện của muội, chắc chỉ là chuyện nhỏ a, hì hì…
- Ơ… tỷ tỷ, sao lại…
Đỗ Quyên Quyên hai má đỏ lên, nàng quả thật có chút tò mò về ý trung nhân của Kỳ Dao, lại nghe nói vậy thì bất giác xấu hổ. Nam Cung Bạch Ngạc lại càng được thể, huých huých tay Kỳ Dao mà nói.
- Kìa, Kỳ Dao muội muội không nhận đi kìa… kiếm được một “thục nữ” như Quyên Quyên là phúc cho lang quân của muội đấy nha!
Lạc Như Hoa thấy cơ hội báo thù đã tới, vì vậy cũng quyết định hắt nước theo mưa, cười hì hì mà nói.
- Đúng a… lang quân của Kỳ Dao muội là một tông sư, như vậy cũng môn đăng hộ đối với Quyên Quyên tỷ nha!
Quyên Quyên mặt càng lúc càng đỏ lựng, Nại Hà nằm trong lòng Lạc Như Hoa thấy vậy thì khẽ cười, nó dùng ánh mắt như thôi miên nhìn tới nàng ta, khiến nàng ta càng lúc mặt càng đỏ lên,cúi đầu bối rối. Sủng thú của Quyên Quyên đã nhìn ra mị công của bạch hồ nọ, vì thế nó gầm lên một tiếng lớn cảnh cáo. Hắc long lúc này không chú tâm quan sát, lại thấy con hổ nọ gầm gừ đầy đe dọa, cho rằng nó đang hướng sự đe dọa tới Kỳ Dao, tức thời động nộ gầm lên.
- Con tiểu miêu này, dám múa rìu trước mắt thợ sao? Quỳ xuống cho ta!
Kèm theo lời nói là một luồng khí phách trấn nhiếp mãnh liệt. Con Hổ nọ cảm nhận thấy thì vội vã lùi lại, phủ phục dưới đất không dám ngẩng đầu lên. Nại Hà thì run rẩy, bốn cái đuôi che kín lấy toàn thân thành một quả cầu lông trắng, cho dù Lạc Như Hoa trấn an thế nào cũng không hề thuyên giảm sự sợ hãi. Quyên Quyên hơi cau mày, sau đó mới nói.
- Long Uy thật mãnh liệt. Kỳ Dao muội, có thể cho ta diện kiến lang quân của muội được không?
Kỳ Dao chưa kịp mở miệng thì hắc long đã cất lời trước, nó nói.
- Chủ nhân hiện tại đang tu tập bên ngoài, e là khó có thể gặp mặt. Xin cô nương đừng làm khó Kỳ Dao cô nương, ngay cả Kỳ Dao cô nương cũng không biết chính xác nơi chủ nhân đang tu luyện đâu!
- Ồ, nói như vậy thì ngươi biết hay sao, Hắc Long?
Quyên Quyên thích thú hỏi, hắc long lắc đầu nói.
- Ta tên Hắc Cuồng Long chứ không phải Hắc Long. Ta có thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân, xong vì quá xa nơi này nên không thể xác định vị trí. Thật xin lỗi!
Hắc Cuồng Long khẽ uốn mình một cái, thanh quang lại lóe sáng, trở lại thành hắc kiếm lơ lửng bay bên cạnh Kỳ Dao trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nàng đang định ôm nó vào lòng thì hắc long lại đột nhiên xuất hiện, trước miệng nó ngậm một cái hộp gỗ màu đỏ. Khẽ nhả trên tay Kỳ Dao, sau đó mới nói.
- Ta thấy vật này trong túi trữ vật, tâm ý của chủ nhân trước lúc gặp nạn chính là mang tặng nó cho Kỳ Dao cô nương. Có lẽ lúc này chủ nhân đang rất nhớ cô nương, muốn đem nó tự tay nặng cho cô nương. Mong cô nương nhận lấy!
Nói xong thì gầm lên một tiếng, thanh quang chói mắt lóe lên rồi trở lại thành hắc kiếm, tự động bay nằm trên tay Kỳ Dao. Nàng khẽ run run mở nắp cái hộp, chỉ thấy một hương thơm thuần khiết lan tỏa ra khắp không gian, đột nhiên không thể kìm chế mà nước mắt như mưa. Mấy vị tỷ muội vội vàng tiến tới an ủi, người khẽ lấy khăn tay thấm nước mắt, người khẽ khuyên răn đôi lời. Ai ai cũng có thể nhìn ra, trong cái hộp đỏ ấy chính là một cây hoa Trầm Hoàng…
Đả tọa trong Huyết Trì, Vô Lệ nghe tin Linh Trâm nói lại mà trợn mắt, hắn nhấn mạnh lại từng chữ.
- Nàng nói cái gì? Hắn đã bị nàng hạ sát rồi? Ta không tin!
- Ai da, thiếp nói dối thì được gì nào? Chàng không tin thì nhìn đây này!
Linh Trâm lấy ra một viên pha lê tròn, sau đó đưa tới trước mặt Vô Lệ. Vô Lệ sắc mặt u ám nhìn tới mặt nàng, sau đó là nhìn vào trong viên pha lê nọ. Hồi lâu mới rời mắt ra, vẻ mặt hắn trầm ngâm vô định. “Minh Tiến à… Minh Tiến, ngươi là đối thủ hiếm gặp của ta... ấy vậy mà… Hiện nay ta còn tu luyện vì cái gì đây nữa chứ?... Ta đạt Nguyên Anh cũng là lúc ngươi bị kẻ khác diệt sát, mà kẻ đó không phải là ta…”. Vô Lệ khẽ nhìn tới Linh Trâm sau đó lại nhìn tới viên pha lê. Minh Tiến chính là mục tiêu để hắn cố gắng tu luyện, nay hắn sắp thành Nguyên Anh thì Minh Tiến đã chết rồi. Hắn vô cùng thất vọng, bóp nát viên pha lê rồi nằm luôn cạnh bên bờ hồ. Linh Trâm có thể đoán ra tâm tư hắn, vì vậy nũng nịu nói.
- Chàng lo không có ai cho chàng tỷ thí chứ gì? Hi hi hi, trên thế gian này đâu thiếu kẻ cường đại đâu chứ?
- Nhưng không có ai khiến ta có hứng thú như hắn cả!
Vô Lệ gắt lên, giọng điệu có chút bực bội. Linh Trâm ngay lập tức vươn tay xoa xoa lên bộ ngực trần của hắn, giọng điệu ngọt ngào vô cùng.
- Vậy chàng cứ ở lại đây, ta sẽ tìm kiếm đối thủ cho chàng. Chỉ là có chút khó khăn thôi…
- Khó khăn?
- Ân, là mấy tên trưởng lão luôn chống đối thiếp. Mấy lão già ấy rất hay soi mói, vì vậy việc này sẽ rất tốn thời gian a!
- Hừ, diệt sát hết chúng là hết chuyện, cứ để đó cho ta!
- Ân…hi hi hi, thiếp yêu chàng nhất a…
Linh Trâm khẽ thoát y, sau đó áp tấm thân ngọc ngà ấy lên thân hình Vô Lệ. Nơi trán dâm huyết ấn lập lòe phát quang, Vô Lệ thấy vậy thì nuốt nước bọt, vội vã lật người, gây cuộc truy hoan. Huyết Trì vốn tôn nghiêm, nay lại trở thành nơi ột người một hồ điên loan đảo phụng…
Phụng Hoàng Cung, chính điện.
Miêu Hoắc Tử đi đi lại lại trước chính điện, nét mặt có chút cau có khó gần. Lão ta chỉ giãn ra đôi chút khi một giọng nói ồm ồm vang lên.
- Lão mèo đen! Hà hà hà…
- Lão Hùng già chết tiệt này…!
Hai lão già ôm lấy nhau, vỗ vai nhau bồm bộp. Sau một hồi hỏi han, Bạch Thiết Hùng vui vẻ mời ngồi, lại sai mọi người mau di dọn tiệc. Miêu Hoắc Tử thấy vậy xua xua tay nói.
- Thôi khỏi đi, ta tới đây là muốn xem mặt tế tử của lão đây!
Bạch Thiết Hùng ánh mắt có chút ái ngại, cho rằng lão mèo đen này hôm nay tới làm khó dễ Minh Tiến, vì vậy lão chặn ngay.
- Lão mèo đen, lão muốn gặp tế tử ta làm gì thế? Miêu Thành con lão thi đấu thua y, chẳng lẽ lão lấy thân phận chưởng bối tới làm khó dễ tế tử của ta sao? Mà Bạch Phụng cũng đi theo y rồi, lão đừng nên làm ầm lên mà mất thể diện trưởng bối!
- Ầy, cái lão hùng già này! Lão vẫn còn để bụng về hai tên Liêu Thăng và Cát Đột ngu xuẩn ấy ư? Đấy là do chúng tự làm, ta không liên can, ta chỉ muốn gặp tế tử của lão để xem qua y thế nào thôi. Còn về Miêu Thành ấy hả, đừng nên nhắc tới nó nữa!
-Sao vậy?
- Thì sau khi thua, được người của lão già ngươi đưa về tận nhà. Nó đâm ra chán nản, suốt ngày cắm mặt vào mấy hoa lâu… ai…
Bạch Thiết Hùng nghe vậy thì thở dài, âm thần cảm thán ột Miêu Hoắc Tử cả đời danh vọng, vậy mà có một đứa con trai phế vật. Bàn tiệc được dọn ra, hai lão chén tạc chén thù cho tới tận khuya. Lúc này Bạch Thiết Hùng mới vỗ vai ông bạn già của mình, đoạn nói.
- Phụng Nhi gửi thư về, nói là nó hiện đang sống tại Minh Gia Trang ở Hiểu Vân, nếu lão muốn gặp mặt tế tử ta thì nên tới đó. Có điều… ta nhắc lão đây này… ngàn vạn, ngàn vạn lần cấm được dùng tôn bậc mà ép bức tế tử của Bạch gia ta…
Miêu Hoắc Tử nghiêng ngả cười cười, nhưng ánh mắt lại phát ra những tia quang mang sắc lạnh. “Cả đời ta chỉ có một đứa con trai, thù này không báo sao còn là cha được nữa đây?”…
Danh Sách Chương: