Chỉ thấy Hùng Lệ cầm Thiết Huyết nọ tựa hồ như cầm một cây pháp trượng, mà cũng không đúng, có lẽ giống như cầm đoản kiếm hay trủy thủ thì đúng hơn, một chiêu đơn giản là chém ngang hướng tới phía Chấn Hoàng. Lão thấy vậy thì vội lùi lại một bước,vung đao đỡ gạt. Boong – thanh âm kim loại giao thoa ngân lên lanh lảnh, chỉ thấy đại đao nọ lưỡi lửa bắn tung tóe, tựa như thanh đao mới được rút từ lò rèn ra, được thợ rèn dùng búa đe đập tới cũng là một dạng. Thiết Huyết thì lóe lên một làn quang mang màu lam lan đi trong không gian. Những tia lửa nọ cùng với lam quang dường như cũng xung kích lẫn nhau, nơi giao thoa phát ra những thanh âm lép bép cùng những vệt ánh sáng bất chợt lóe lên. Hùng Lệ trong lòng có chút hơi bất ngờ, nhủ thầm: “Không ngờ Thiết Huyết lại có thể đối chọi lại được với thanh đao sắc bén của lão già háo sắc này”. Chấn Hoàng bên này cũng kinh ngạc nhìn tới Thiết Huyết, trên mặt có chút sợ hãi xuất hiện. “Cái thứ pháp bảo cổ quái này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại có thể đối đầu được với Xích Long Đao của mình?... Có lẽ nào, những điều y nói lúc trước hoàn toàn là sự thật?”.
Cả hai đều ngẩn ra trong giây lát, nhưng rồi rất nhanh lại lao tới giáp chiến. Chỉ thấy một hồi lam quang cùng hồng quang liên tiếp thay thế nhau lóe lên trong màn đêm. Những thanh âm binh binh, chan chát cứ thế tiếp diễn hồi lâu, dần dần nhịp độ trận đấu cũng chậm dần lại. Chấn Hoàng nơi trán mồ hôi đã lấm tấm, trên thân thể lão, hỏa diễm nọ đang dần dần mờ nhạt. Ngay cả tấm thân cơ bắp màu đỏ như máu nọ cũng đang có chút co rút, da thịt lão đang dần dần biến đổi lại như ban đầu. Phía bên này, Hùng Lệ cũng không khá khẩm gì hơn cho lắm. Toàn thân hắn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi như vừa ở hồ nước chui lên, hơi thở cùng khí lực công kích có sự suy yếu rõ rệt. Thậm chí có thể nhìn ra hai bàn tay hắn đang không ngừng run rẩy, tưởng chừng như Thiết Huyết nằm trong tay hắn có thể bị rơi bất cứ lúc nào. Hai kẻ đều đang dần đuối sức, chỉ duy nhất có binh khí của cả hai thì ngược lại: Xích Long Đao của Chấn Hoàng lúc này đã chuyển từ một màu đỏ sắt nung đang dần dần biến thành một màu hoàng kim. Thiết Huyết dường như cũng không chịu kém, ánh lam quang nơi Long nhãn lúc này cũng đã hơi chuyển sang một màu cam, các đường huyết mạch bên trong dường như đã khuếch đại không ngừng…. Thanh âm giao tranh vẫn không ngừng lan đi…
Boong!!! Thiết Huyết và Xích Long Đao lại một lần nữa lao vào nhau, cả hai luồng sáng màu cam và màu hoàng kim cùng lóe lên. Xung khí tuy không còn sự uy mãnh như lúc đầu tuy nhiên sát ý thì vẫn không đổi. Ầm một tiếng, cả hai lại thoái lui. Nhưng lần này có vẻ là lần thoái lui dài nhất từ trước tới giờ, chỉ thấy Chấn Hoàng phải cắm Xích Long Đao xuống đất mới có thể trụ lại; Còn bên này, Hùng Lệ cũng không khá khẩm gì hơn khi mà hắn phải cúi người dùng móng vuốt cắm xuống nền đá để hãm lại sức ép của xung khí. Hắn loạng choạng đứng lên, đột nhiên cảm giác hai mắt như lòa đi, trong phút chốc chỉ là một màu tối đen thì kinh hãi, vội vã tập trung trấn tĩnh tinh thần. Lúc này cơ hồ chân lực trong cơ thể chỉ còn lại một phần mười, hắn lại vội vàng vận dụng chân lực để điều tiết khiến cho cơ thể vượt quá sức chiu đựng. Hùng Lệ đột ngột ho ra một búng máu lớn, cả thân hình to lớn ấy có chút lảo đảo như kẻ say. Chấn Hoàng thấy vậy thì cả mừng, mặc dù lúc này lão vẫn chưa hoàn toàn có thể cử động lại được, xong ít nhất hiện tại lão vẫn chưa dùng hết sát chiêu. Nét mặt ấy đột ngột xuất hiện một nụ cười đầy hàn ý, chiếu về phía Hùng Lệ.
Hùng Lệ dùng tay lau đi vết máu trên miệng, hắn dùng ánh mắt đầy phức tạp liếc sang phía Chấn Hoàng. Thấy lão vẫn chưa có dấu hiệu gì có thể tiếp tục giao thủ thì khẽ thở nhẹ, lùi lại tới gần chỗ Kim Minh mà hắn để nàng tựa vào đó. Hắn dùng một ánh mắt chăm chú nhìn tới nàng, cho tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều như đang ngủ thì mới tạm yên tâm, chậm chạp bước về phía Chấn Hoàng. Vì hắn đang chú ý tới Kim Minh nên không hề quan sát thấy dị tượng của Thiết Huyết, chỉ thấy ánh sáng màu cam nọ chợt lóe lên, hình thành những xúc tu tựa như tay của lũ bạch tuộc. Những xúc tu màu cam này chỉ mảnh như sợi chỉ, chúng lần mò vươn tới đám tinh huyết mà Hùng Lệ vừa phun ra, tham lam quấn lấy chúng. Chỉ thấy những xúc tu nhỏ bé ấy dần dần chuyển sang một màu huyết sắc đặc trưng, phần máu huyết nọ trên mặt đất dần dần bị hấp thụ hết, nơi mặt nền chỗ trước đây là đám máu huyết thì nay khô cong, cứ như thể chưa có bất cứ thứ gì xuất hiện tại đây. Những xúc tu nọ sau khi hấp thụ hết thì lập tức quay trở về trong Thiết Huyết, Long Nhãn lúc này đã hóa ra một màu đỏ như máu, bên trong luồng hồng khí không ngừng vận động một cách điên cuồng, hồng quang không ngừng phát tán.
Chấn Hoàng nhìn thấy cơ sự này thì ánh mắt xuất hiện những tia hiếu kì cùng sợ hãi. “Thứ goi là Thiết Huyết này… lẽ nào… lẽ nào có năng lực thôn phệ máu huyết?... Không được, vạn nhất không được áp sát… Nếu như vậy… ta đã có cách”. Nghĩ là làm, lão lại thấy Hùng Lệ đang chậm chạp tiến tới thì gắng đứng dậy, miệng lẩm nhẩm một hồi chú ngữ, thân thể lập tức biến hóa về nguyên trạng ban đầu, thậm chí cả hỏa diễm trên người cũng tự động tiêu thất. Chấn Hoàng hít sâu vào một hơi, tung Xích Long Đao lên, miệng ngâm chú ngữ. Xích Long Đao được tung lên, lập tức lơ lửng trên không trung phát ra ánh kim quang nhàn nhạt. Hùng Lệ cũng nhận ra khí tức bất thường của thanh đao này từ lúc trước, vì thế cũng không quá ngạc nhiên khi nó là một kiện pháp bảo. “Như vậy cũng tốt, dù sao khí lực để động thủ cũng không còn nhiều nữa”. Hắn nhủ thầm, giơ Thiết Huyết lên trước mặt, khẽ dùng ý niệm điều khiển. Vì đây là lần đầu hắn liều mạng chế luyện pháp bảo , thêm nữa cũng chưa nghĩ ra chú ngữ hay minh văn nào để điều khiển, vì thế chỉ có thể sử dụng ý niệm cùng thần thức bản thân mà điều khiển Thiết Huyết. Thêm một lần nữa, hắn lại không thể kiềm chế mà phun ra một ngụm máu lớn. Lần này thì máu huyết trực tiếp phun thẳng vào Thiết Huyết, chỉ thấy nó bất chợt rung lên một hồi, sau đó là những thanh âm xèo xèo tựa như sôi sục xuất hiện, Thiết Huyết lại một lần nữa phát sinh dị trạng.
Hùng Lệ lúc này mắt hoa lên, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy Thiết Huyết đang không ngừng tỏa ra linh lực kì dị, còn đâu thì không nhìn rõ nó là biến hóa gì. Nhưng bên này, Chấn Hoàng không khỏi há hốc miệng, ánh mắt xuất hiện những tia quái dị. Thiết Huyết lập tức hấp thụ toàn bộ máu huyết của Hùng Lệ vào bên trong nó. Phần Long Nhãn lúc này hoàn toàn biến đổi thành một màu đỏ rực, tản mạn xuất hiện khí tức âm lệ. Phần Cốt Long dường như cũng không hề kém cạnh là mấy, một màu ngân sắc lúc này lập tức xỉn đi, biến đổi thành một màu hắc sắc. Sau đó là một màn kinh hãi hơn cả, chỉ thấy Thiết Huyết đột ngột tự bay lên, lơ lửng bên cạnh Hùng Lệ. Long Nhãn lúc này hừng hực cháy một ngọn lửa đỏ kì quái, màu sắc so với màu máu cũng không khác là mấy; Long Cốt cũng phát sinh dị trạng, xuất hiện một ngọn lửa màu đen thui, cực kì tương phản với ngọn lửa nơi Long Nhãn. Thiết Huyết lúc này tựa như có sinh mệnh riêng của mình, nó bay vòng quanh thân hình Hùng Lệ như để dò xét. Ánh hồng quang cùng hắc quang chiếu tới tất cả các bộ phận trên cơ thể Hùng Lệ, không bỏ sót một chỗ dù chỉ là nhỏ nhất. Sau vài vòng bay lượn như vậy, nó lại bay về lơ lửng phía trên vai phải Hùng Lệ, không ngừng nhấp nhô.
Chấn Hoàng sau vài phút ngẩn người, rất nhanh bỏ qua dị trạng, trong lòng nhủ thầm. “Chỉ cần diệt sát hắn, sau này thời gian nghiên cứu còn rất dài!”. Lão khẽ nhếch mép, tập trung vào chú ngữ. Chỉ thấy Xích Long Đao chợt phát ra ánh kim quang chói mắt, dưới quang ảnh lờ mờ xuất hiện một con rồng đang nhe nanh múa vuốt thật uy vũ. Khí tức cùng sát khí khong ngừng bành trướng, Chấn Hoàng ánh mắt đầy âm lệ, khẽ phất tay.
- Đi!
Xích Nha cùng Phi Yến quan sát mọi việc từ bên trong Linh Thành, không khỏi kinh ngạc mà a lên một tiếng. Sự biến hóa khi Hùng Lệ luyện hóa linh cốt của họ khiến cả hai đều dùng một ánh mắt mù mờ mà quan sát, trong lòng thì không ngừng tự vấn mình. Lúc này nếu có thể, chắc chắn cả hai sẽ dùng hết sức lực mà hỏi han Hùng Lệ cho kì hiểu được dị trạng này mới thôi, chỉ là Hùng Lệ đã luyện hóa linh cốt bọn họ, vì vậy mà mối liên hệ thần thức cùng linh lực lập tức biến mất. Lúc này, nếu muối hỏi han gì thì chỉ có thể chờ Hùng Lệ quay vào trong Linh Thành mà thôi.
Khi Hùng Lệ đinh thần lại, cũng là lúc Xích Long Đao của Chấn Hoàng gầm gào lao tới. Hùng Lệ cau mày, lại nữa khi hắn quan sát quỹ đạo của Xích Long Đao, hắn một phen hoảng hốt. Theo hướng mà nó bay tới thì không phải là nhắm vào hắn, vậy chỉ có thể là nhắm tới… Hùng Lệ trên mặt thất kinh, vội vã hô lên.
- Kim Minh!
Hắn gắng vươn người, cố gắng nắm bắt Thiết Huyết mà lao tới đón đánh. Nhưng lúc này chân hắn như đeo chỉ, nặng cả ngàn cân không thể nhúc nhích nổi. Hùng Lệ ánh mắt đấy sát ý, lại nửa tràn ngập sự uất hận cùng bất lực nhìn tới Xích Long Đao đang điên cuồng gầm gào lao về phía Kim Minh. Kình phong mãnh liệt đã hối thúc Kim Minh bừng tỉnh, nàng ngơ ngác nhìn tới Hùng Lệ, sau đó lại nhìn tới bản thân mình. Nàng chỉ thấy y phục của nàng xộc xệch không chỉnh tề, thêm nữa gần đó có chút máu đỏ xuất hiện thì ngẩn người. Nhưng rất nhanh nhớ lại những gì mình đã nói, bèn đỏ mặt mà bẽn lẽn nhìn tới hắn. Chợt giật mình khi tiếng hét của Hùng Lệ vang lên, kèm với đó là ánh mắt kì quái của hắn khiến nàng chột dạ, khẽ nhìn ra xa hơn. Chỉ thấy một thanh đại đao màu hoàng kim đang nhắm tới thì kinh hãi, vội vã đứng dậy định né tránh. Nhưng nàng lúc này dường như vô lực, một luồng chân khí kì quái đang giam giữ nàng tại chỗ, chỉ có thể bất lực nhìn tới thanh đao nọ đang lao tới gần.
Chấn Hoàng lúc này đang hớn hở vô cùng, lão cười ha hả.
- Ha ha ha… Hùng Lệ, ngươi yên tâm, ta sẽ thành toàn cho hai ngươi làm đồng mệnh uyên ương… ha ha ha…
Kim Minh nghe thấy vậy thì bất giác cảm thấy xấu hổ, nàng hướng nhìn tới Hùng Lệ, ánh mắt nhu thuận vô cùng. Tựa như nói : “Thiếp đi trước, hẹn tương phùng cùng chàng nơi cửu tuyền!” cũng là một dạng, sau đó khẽ nhắm mắt an phận, đón nhận tử thần đang lao tới. Nói thì rất dài, nhưng mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi. Khi Chấn hoàng còn chưa cười hết cơn ,thì dị biến một lần nữa phát sinh.
Hùng Lệ nhìn tới Kim Minh, lại nhìn thấy ánh mắt nhu thuận, thiết tha của nàng thì cảm thấy tâm phế như bị cào xé. “Nàng đã coi ta là nam nhân của nàng, lẽ nào ta lại chỉ có thể bất lực nhìn nàng bị kẻ khác ám toán? Không! Minh Tiến ta không thể là kẻ yếu nhược, không thể là kẻ hèn kém ngay cả những người yêu quý ta cũng không thể bảo vệ! Ta hận, ta hận…!” Hùng Lệ trong mắt như bừng lên ngọn lửa nhiệt khí. Cái cảm giác uất hận cùng bất lực lại một lần nữa xuất hiện. Nó giống như cảm giác lúc bị lừa gạt tại Bạch Miêu gia tộc, thêm nữa nó còn mang theo sự thống khổ cùng giận dữ cùng cực.
“Ta muốn giết… ta muốn giết hắn… ta muốn thấy máu huyết hắn tung bay… ta muốn moi tim, xẻ thịt hắn…!”. Ánh mắt Hùng Lệ đột nhiên chuyển biến, hai con người hoàn toàn biến thành một màu đỏ như máu. Hắn lúc này chỉ còn lại sát ý, chỉ còn mong muốn giết chóc. Phía trên vai, Thiết Huyết đột ngột biến mất…
- Hôm nay mọi người vất vả rồi, nên đi nghỉ sớm a!
Tiêu Hoa khẽ cười mà nói, bà ta hướng tới mười nữ nhân trong cửu lâu đang ngồi uống trà. Chỉ duy nhất có Kỳ Dao là đang ngẩn ngơ tới xuất thần, cặp mắt nàng đang mông lung nhìn về nơi xa xăm nào đó. Thập nữ lần lượt chào nhau, sau đó lần lượt tiến vào truyền tống trận mà rời đi, về phòng riêng nghỉ ngơi. Các nàng đương nhiên đã nhận ra Kỳ Dao đang có tâm sự, vì vậy không hề quấy rầy mà chỉ yên lặng rời đi. Cửu lâu vắng lặng, chỉ còn lại Kỳ Dao ngồi đó thất thần. Phía giữa gian phòng, chỉ còn lại một cái bấc đèn lớn bằng đồng đen đang không ngừng cháy sáng, thi thoảng phát ra những thanh âm lép bép. Bấc đèn này cũng chỉ duy nhất có một cái, nó cũng giống như nàng lúc này, chỉ cô độc có một mình. Kỳ Dao nhìn tới nó, nàng lại nghĩ tới mình rồi u uất thở dài, tay ngọc khẽ nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Chợt quang mang truyền tống trận lóe lên, một bạch y nữ tử xuất hiện, là Đỗ Quyên Quyên.
Danh Sách Chương: