Mục lục
Mộng Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Vậy từ giờ ta gọi ca như vậy được không?

Kim Minh hỏi lại, ánh mắt nàng có chút háo hức. Hắn thấy vậy thì phì cười. Lại nữa, bốn Hồ nữ kia thấy vậy cũng nhao nhao lên một hồi khiến hắn chỉ cười mà gật đầu. Nữ hắc y thì ánh mắt vẫn lâm vào trầm tư nên không hề để ý tới, chỉ chăm chăm dẫn đường. Kim Minh thấy vậy thì cao hứng, nàng gọi.

- Tiến ca, Tiến ca… hi hi hi…

Linh Sơn, Hậu cung, Vương Hậu đại điện.

Linh Trâm ngồi trên phụng ỷ, trên mặt thoáng vẻ bồn chồn cùng lo lắng. Vốn là nàng vừa mị hoặc Vô Lệ đi diệt sát một Trưởng lão chống đối, bất quá đã nửa ngày mà chưa thấy hắn trở lại khiến nàng lo lắng, sợ rằng sự việc không được như ý. Linh Trâm nét mặt trầm tư như vậy, đám thủ hạ tự nhiên biết không nên quấy rầy, đều lẳng lặng lui lại một quãng xa. Chợt một thanh âm của A Tú, tì nữ của nàng cất liên khiến nàng giật mình, thoát khỏi nét trầm tư.

- Đông phi Hoàng Tử Hạ Phi xin cầu kiến Vương Hậu!

- Cho y vào!

Nàng khẽ phất tay, sau đó chỉnh lại tư thế, tạo ra một vẻ nghiêm trang của bậc mẫu nghi thiên hạ. Chẳng mấy chốc, theo sau một tỳ nữ áo hồng là một nam nhân bạch y tiến vào. Tỳ nữ nọ khẽ nhún mình bái lễ, sau đó cáo lui. Nam nhân bạch y thì vội vã quỳ lạy.


- Nhi tử Hạ Phi khấu kiến Vương Hậu nương nương!

- Miễn lễ, hoàng tử mau đứng lên!


Linh Trâm khẽ phất tay áo, nam tử thấy vậy thì nhẹ nhàng bái tạ sau đó chậm rãi đứng lên. Động tác của y vô cùng thanh thoát, lại ẩn ẩn mị lực nam Hồ, bất quá, với nàng chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Hạ Phi khẽ cười, ánh mắt có chút dò xét hướng tới Linh Trâm, trong mắt phảng phất ba phần thưởng thức. Nàng hơi cau mày, ngắm nam nhân trước mặt, thần thái vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại có chút dậy sóng.

Hạ Phi vốn là con trai của Đông Phi – Nhạn Tố Tố, nữ nhân của Nhạn tộc tiến cử. Vốn trước đó là sủng nữ của Hồ Vương chỉ sau Vương Hậu Nhan hương, nhưng từ sau khi Linh Trâm được tiến cung, lập tức sa sút hạng trong lòng Hồ Vương. Chỉ là vì may mắn có thai sinh hạ Hạ Phi nên ngôi vị không bị lung lay, bằng không đã sớm bị xếp xuống hàng nữ nhân thất sủng. Vốn hai bên đều khinh nhau, thế thành như nước với lửa, bất dung bất hòa. Hôm nay Hạ Phi lại tự nhiên tới đây, chắc chắn có ẩn ý, nàng vì vậy không hề ôn tồn, vẫn giữ thái độ đạo mạo của bậc tiền nhân mà hỏi.

- Không hiểu hôm nay hoàng tử có nhã hứng gì mà lại tới thăm ta?

Hạ Phi nghe vậy thoáng chút giật mình, nhưng là ánh mắt có chút thất thố nọ lập tức giảm đi. Hắn gãi gãi đầu mà nói.

- Nhi tử bất hiếu,bao lâu nay không thể tới bái kiến người, thật sự có tội vô cùng!

Nói xong lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ tội. Linh Trâm cau mày, ngọc thể rời khỏi phụng ỷ bước xuống, đỡ lấy tay hắn.


- Không cần đã lễ, bất quá… Bản cung dạo này cũng có chút chuyện bận, khiến ngươi không thể tới bái kiến. Điều này cũng khó thể trách ngươi!

Hạ Phi thân thể run run, khóe mắt đỏ lên như sắp khóc vì xúc động. Linh Trâm thấy vậy thì cười cười, dùng tay xoa xoa đầu hắn tỏ ý tha lỗi. Nàng ngờ đâu hắn đâu có khóc, chẳng qua đỏ mắt vì dục vọng mà thôi. Vốn từ ngày nàng nhập cung, Hạ Phi nọ dù chỉ mới là một tiểu hồ nhưng đã mê đắm nàng. Không biết bao nhiêu lần hắn âm mưu quỷ kế xem lén nàng và Hồ Vương ân ái, lại không tiếc công tiếc sức tìm kiếm, mua chuộc thân tín để có thể nhìn lén nàng tắm sau đó về cung của mình mà lấy cung nữ để phát tiết, lòng thầm mường tượng ra đó là nàng. Hôm nay lại được đích thị tay ngọc vỗ về, ngửi mùi u hương tản mát từ thân thể nàng khiến hắn không đỏ mắt mới là lạ. Linh Trâm đương nhiên không biết việc này, nàng bất quá cũng chỉ đề phòng hắn theo âm mưu của Tố Tố gây bất lợi ình mà thôi.

Hạ Phi gật gật đầu, nàng thấy vậy thì mỉm cười, xoay lưng tiến về phụng ỷ. Quay đầu ngồi xuống, bất giác gặp ánh mắt nóng như lửa của y hướng tới mình, theo phản xạ hai má đỏ lên, kiều mị khôn tả. Mị nhãn như thiên ti vạn lũ liên miên bất tuyệt trào ra khiến Hạ Phi bất giác ngây ngốc, hắn ngắm nàng tới mức nước dãi chảy ròng ròng mà không hề biết. Linh Trâm lúc này dường như đã minh bạch “Hắn là vì si mê mình mà tới!”. Nàng liền thả ra một nụ cười phong tình vạn chủng, khẽ chỉnh trang lại y phục. Kì thật là cố ý để y phục nữa kín nửa hở, mờ ảo hiện ra cặp đào tiên trước mắt Hạ Phi, lập tức mặt Hạ Phi đỏ rần lên như kẻ say, không kiềm chế nổi mà phun ra máu mũi. Linh Trâm thấy vậy thì phi thường hài lòng, khẽ cười khúc khích. Tiếng cường lanh lảnh như tiếng chuông bạc nhất thời làm Hạ Phi thanh tỉnh. Hắn phát hiện mình thất thố, vội vàng sửa sang lại thái độ, mặt vẫn đỏ rần, lan tới tận mang tai. Hắn cúi đầu im lặng, trong lòng thoáng lên sự sợ hãi.

- Hoàng tử, có hay không từng động qua Xử Nữ Hồ?

Linh Trâm đột ngột hỏi khiến hắn giật mình, nhưng rất nhanh run run đáp lại.

- Quả thật, quả thật… nhi tử chưa có dám, vì mẫu thân căn dặn khi chưa đạt Ngũ Vỹ, tuyệt không được đụng chạm nữ nhân. Vì thế nhất thời mạo phạm người, mong người thứ tội!

Nói xong, hắn lại phủ phục xuống đất, thân hình có chút run rẩy. Linh Trâm nghe vậy thì hài lòng “Xử nam a, Nguyên dương đại bổ a!”. Nàng khẽ liếm liếm môi, cười lên thật quỷ dị. Nàng nào đâu hay biết, Hạ Phi này năm mười một tuổi đã không còn là xử nam. Lại nữa, Tố Tố cũng không hề cấm đoán con mình giao hoan cùng nữ Hồ. Hạ Phi cúi đầu, trong lòng lại run lên từng chặp vì sợ bị phát hiện. Chợt ngửi thấy một mùi u hương thơm ngát, bất giác ngẩng lên. Đã thấy Linh Trâm đứng đó, dùng ánh mắt kì quái nhìn tới thì càng run rẩy. Chợt nghe nàng hướng ra phía ngoài mà nói.


- A Tú, lát nữa Đường Lang Vương Vô Lệ về tới, ngươi lập tức đưa y về Nghị phòng nghỉ ngơi dưỡng thần. Ta còn cần hàn huyên cùng hoàng tử!

- Nô tỳ xin vâng!

A Tú cúi đầu, sau đó đi ra ngoài. Linh Trâm khẽ cười, mị nhãn đưa đẩy nhìn tới Hạ Phi.

- Đi theo ta!

Hạ Phi nhất thời trên mặt hiện ra vẻ ngây ngốc, như một cái máy hướng theo lệnh mà làm việc. Cả hai vòng ra sau phụng ỷ, theo ngách nhỏ tiến tới một khoảng sân rộng, sau đó qua một hoa viên, theo một mái hiên dài mà bước tới. Cuối cùng rẽ qua một thạch môn, nơi đây là một hồ nước nóng lớn. Hạ Phi nửa mừng nửa lo mà gấp gáp hỏi.

- Vương Hậu, cái này… cái này… ta…

- Lần đầu tiên của hoàng tử, như vậy giao cho ta đi!

Linh Trâm cười mị hoặc nói, thanh âm ngọt như mật hướng tới Hạ Phi. Chẳng biết từ lúc nào nàng ta đã thoát y, để lộ ra một tấm thân ngọc ngà kiều mị. Hạ Phi thất kinh, lại không tự chủ nổi mà phun máu mũi. Linh Trâm thấy vậy thì khẽ cười, hồ hồ mị mị mà nói.

- Mau thoát y phục, tới đây… Để bổn cung dạy ngươi một chút… Ân, mau mau tới đây, làm một nam nhân chân chính a!

Nàng trầm mình vào hồ nước nóng, Hạ Phi thấy vậy thì như kẻ ăn thuốc phiện, kích thích cực độ. Hắn tự tay xé bỏ y phục mà nhảy xuống hồ, tuy vậy vẫn còn kiêng kị chưa dám động tay. Linh Trâm thì lại hiểu nhầm rằng hắn còn chưa biết làm gì, bèn cười cười mà áp tấm thân kiều mị nọ tới thân thể hắn, tay vuốt ve căn nguyên của hắn. Động tác này của nàng khiến Hạ Phi toàn thân run rẩy, hắn chưa bao giờ dám tưởng chuyện này là sự thật. Linh Trâm trong lòng cũng thất kinh, khẽ nhủ thầm. “Hắn thật là lớn a, so với Vô Lệ thậm chí còn lớn hơn…”. Lập tức hai má đỏ lên, cực hạn xạ hương bộc phát. Cửu Vỹ xuất hiện, Dâm Huyết Ấn hồng quang rực tán.


Hạ Phi đang run rẩy, lại càng run rẩy hơn khi cảm nhận được một sự thống khoái, ấm áp vô bì. Linh Trâm đang ngồi lên người hắn, đưa căn nguyên hắn vào trong cơ thể nàng, hắn theo bản năng nâng người lên khiến nàng ta bất ngờ, kiều mị kêu lên. Thanh âm có ba phần đau đớn, bảy phần khoái lạc.

- A… nha… Thật lớn a…!

Tiếp theo sau đó là những thanh âm khoái lạc, rên rỉ truyền đi từ hồ nước…

Không sai biệt là mấy, sau khi Linh Trâm cùng Hạ Phi rời đi, Vô Lệ về tới Vương Hậu cung. Hắn nghe lời nhắn của A Tú, tức thì gật đầu rồi theo nàng về Nghị phòng. Tại đây, A Tú đã để sẵn hai nữ Hồ dạo nọ để hầu hạ hắn. Thấy Vô Lệ, lập tức nhị nữ ánh mắt sáng lên, lao vào lòng hắn mà nũng nịu. Tay chân các nàng không hề yên vị mà lại lần mò trên cơ thể hắn. Vô Lệ thấy vậy thì phì cười, không kiêng dè gì đem hai nàng lập tức thoát y phục, cùng hắn một phen điên long đảo phụng.

Kì thực hôm nay hắn vô cùng cao hứng, chẳng những diệt sát được tên Trưởng lão nọ, lại còn có thể đối đầu với ba nhi tử của lão già nọ. Ba tên này đều một thân cao thủ, như vậy hắn càng thống khoái gấp bội, lập tức tham chiến. Đương nhiên là hắn đại thắng trở về. Vô Lệ hiện tại được gọi là Đường Lang Vương (Vua bọ ngựa), đây là cố ý sắp xếp của Linh Trâm. Hắn tu tập tại Huyết Trì, lực lượng đã sớm tăng lên Nguyên Anh Sơ Kỳ viên mãn, sắp đột phá đỉnh phong. Thêm nữa, tu tập tại đây khiến hắn tự thân toát ra một bộ phận yêu khí. Vì để đảm bảo an toàn cũng như bí mật, Linh Trâm cho công bố hắn là Đường Lang Vương do nàng mời về làm trợ thủ. Điều này Hồ Vương cũng không có chút nghi ngờ hay phản đối…

Thiên Hoa trấn, Kỳ Dao trên mặt sớm hiện ra nét cổ quái, cau mày nhìn tới bức thư đang đặt trên bàn. Nàng cảm thấy chuyện này mơ hồ vô cùng, những trong lòng lại ẩn chứa những tia hoan hỉ vô song. Chợt như quyết tâm, nàng nắm chặt tay mà bước vào truyền tống trận nơi góc Cửu lâu, miệng lẩm nhẩm.

- Mẫu thân, Phụ thân… Dao nhi tới tìm hai người!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK