Nói xong, y bái một lễ thật sâu rồi rảo bước quay ra khỏi phòng. Minh Tiến khẽ cau mày, nhìn tới lệnh bài mà im lặng, trong lòng y chợt nổi lên một luồng nhiệt khí vô hình. Bàn tay phải cầm lấy chén trà, bất giác xiết lại. Lập tức trà trong chén sôi sục như đang đun trên lò, sau đó bốc hơi nghi ngút mà bay đi hết. Rắc rắc! Minh Tiến xiết chặt tay, xiết mạnh tới mức cái chén bị bóp thành bột. Chợt hắn giật nảy người, cảm nhận một mùi thơm ngát đang đứng phía sau lưng thì giật mình đứng dậy.
Tiểu Sương khẽ lắng tai, sau khi biết vị sư nọ rời đi thì nhẹ nhàng bước ra. Nàng nhìn tới khuôn mặt trầm ngâm của hắn, cho rằng hắn đang suy tính gì đó thì im lặng không dám tới gần. Tới khi nhìn thấy dị trạng nọ của cái cốc thì nàng khẽ cau mày, nhẹ nhàng bước tới, miệng ngọc hé mở mà thổi hơi vào phía sau tai hắn. Thấy hắn phản ứng mạnh như vậy, nàng cười đầy thích thú mà nói.
- Chàng đang suy nghĩ gì mà lại làm hỏng mất cái chén đẹp như vậy a?!
Minh Tiến giật mình, nhìn xuống lòng bàn tay. Chỉ thấy trong tay và trên sàn đã có một lớp bột màu trắng, hắn khẽ phủi tay, lắc đầu không nói gì. Tiểu Sương nhẹ nhàng bước tới, nàng như một con mèo uyển chuyển rúc vào ngực hắn, thân hình kiều mị ấm áp ấy khẽ áp lên người hắn. Hai tay nàng ôm lấy cổ Minh Tiến, ngước mắt nhìn lên mặt hắn mà nói.
- Chàng nha, đừng có giấu nha. Người ta biết hết cả đấy!
Nũng nịu nói, sau đó nàng vươn tay kéo cổ hắn xuống. Đôi môi đỏ đầy mị hoặc trùm lên môi hắn, hồi lâu mới chịu rời ra. Răng nàng khẽ cắn lên môi dưới của hắn, sau đó mới chịu dừng lại. Minh Tiến mặc kệ nàng ta, hắn một mặt ngầm vận dụng Phạn Âm Chân Kinh còn lại để kệ Tiểu Sương tùy ý. Nếu như bây giờ hắn né tránh, sau đó khắc còn nhiều thứ nặng nề hơn đang chờ đợi hắn. Đây là kinh nghiệm xương máu mấy năm qua của Minh Tiến.
Tiểu Sương đang dụi đầu trong lòng hắn, bất giác ngước đầu lên nhìn. Nàng chỉ thấy mặt Minh Tiến không hề thay đổi thái độ, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lúc trước thì mày ngài hơi trùng xuống. Một hồi lâu, dường như đã thông suốt, nàng khẽ nói.
- Chàng lo cho tám người kia ư?
Hắn khẽ nhìn tới Tiểu Sương, thở dài mà gật đầu. Hắn hiện tại không biết những thông tin về Tứ Tiên Sơn với Tứ Bán Cẩu nọ là thật hay giả, hắn cũng đã vận dụng Thấu Tâm Thuật với cả tám người, lời họ nói đều thành tâm không hề có chút giả dối. “Rốt cuộc Tứ Tiên Sơn kia thế lực lớn thế nào?...”. Minh Tiến im lặng, lâm vào suy tư. Tiểu Sương thấy vậy thì cũng im lặng, nàng bên cạnh hắn cũng đã hơn bốn năm, tính cách trầm lặng cùng ít nói của hắn nàng đã quá quen thuộc rồi…
Hoàng cung, hậu cung.
Nguyên Chương lúc này đang ngồi trên long ỷ, bên cạnh y là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Nữ nhân này có một khuôn mặt vô cùng thanh tú, lông mày lá liễu, cặp mắt long lanh ươn ướt mà mọi nữ nhân đều mơ ước có được, đôi môi đỏ thắm. Nữ nhân nọ khẽ vươn ngọc thủ che miệng khúc khích một hồi, để lộ ra nước da trắng hồng như của trẻ con. Nàng ta mặc một bộ y phục lụa đỏ được thêu trí kim tuyến cầu kì, trên đầu là tầng tầng lớp lớp các loại trâm ngọc quý giá. Nàng chính là chủ nhân hậu cung – Mã Hoàng Hậu.
- Nhân gia không biết, thánh thượng đừng chê cười ta!
Mã hoàng hậu cười mà nói, hai má hơi đỏ lên liếc tới Nguyên Chương. Nguyên Chương thấy bộ dạng này của nàng thì phì cười, y khẽ vươn tay véo nhẹ lên má nàng. Mã hoàng hậu khẽ a lên một tiếng, trên mặt càng lúc càng đỏ lên. Nguyên Chương càng nhìn tới càng cảm thấy vui vẻ, y bất chấp đám thái giám và cung nữ đang đứng hầu phía xa, vươn người kéo Mã hoàng hậu lên long ỷ, bế nàng đặt lên đùi mình mà ôm ấp. Mã hoàng hậu mặt càng lúc càng đỏ ửng, khe khẽ kêu lên.
- A… Thánh thượng, chờ về tẩm cung a… ở đây có nhiều người…!
- Ta là hoàng thượng, có kẻ nào dám không tuân lệnh ta?
- A… ý nhân gia là… là… là về hậu cung a…!
Nguyên Chương không đáp, y đáp lại bằng hành động. Y khẽ vươn người, hướng tới vành tai của Mã hoàng hậu mà ngậm lấy. Hai bàn tay không trung thực hướng tới cặp đào tiên đang lẩn trốn dưới tấm y phục cầu kì nọ mà xoa nắn. Mã hoàng hậu mặt càng lúc càng thêm đỏ, vành tai là nơi vô cùng nhạy cảm, vì thế toàn thân nàng bủn rủn mà vô lực, thân nhiệt cũng dần dần tăng lên. Nàng có cảm tưởng dường như toàn thân mình đã hóa thành một đống bùn.
Nguyên Chương ôm Mã hoàng hậu trong lòng, y đương nhiên có thể cảm nhận được điều này. Khẽ cười nhẹ, y vươn tay ôm nàng vào lòng mà đứng lên, miệng gọi lên.
- Người! Chuẩn bị tới Tẩm cung của Hoàng Hậu!...
Tẩm cung, nơi phụng sàng, có hai thân ảnh lõa thể đang ôm ấp lấy nhau mà vuốt ve. Nguyên Chương khẽ vươn tay vuốt ve lên má Mã hoàng hậu, nàng lúc này trên mặt phấn hồng dày đặc hiển lộ. Mã hoàng hậu khẽ xoay người, rúc vào lồng ngực Nguyên Chương.
Nàng lúc này đang vô cùng cao hứng, trước đây, Nguyên Chương thường bận việc mà quên mất việc tới tẩm cung, ngủ nghỉ cũng ở luôn tại Ngự Thư Phòng. Hoặc nếu có đến,cũng chỉ là cùng nàng hoan ái qua loa rồi lăn ra ngủ. Nhưng gần đây, đặc biệt là sau khi Cống Phi do Cao Câu Ly tiến cống mà y sủng ái đột ngột qua đời, y thường xuyên lui tới với nàng. Nàng cũng cảm nhận rõ một điều, năng lực ân ái của y càng lúc càng mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi uống Tiêu Dao Trường Sinh Tửu. Nàng là Hoàng Hậu, là mẫu nghi thiên hạ, người nắm giữ hậu cung. Đương nhiên từ ngày mới nhập cung, nàng đã được chỉ dạy cho đủ loại thủ thuật, đủ loại tư thái ái ân nam nữ trong Ngọc Nữ Kinh. Nhưng dường như chúng chẳng ăn thua với y, chỉ càng làm y thêm dai sức khiến nàng nhiều lúc ngất đi. Vì thế bên cạnh giường nàng lúc nào cũng có sẵn một vài lát Hồng Sâm để dùng.
Nguyên Chương khẽ ôm tấm thấn ngọc ngà ấy vào lòng, khẽ vươn tay vuốt ve lưng Mã hoàng hậu, y nhẹ nhàng hỏi.
- Nàng thoải mái chứ?
Không có lời nào đáp lại, chỉ có hành động đáp lời. Nguyên Chương thấy nàng khẽ dụi dụi đầu trong ngực mình thì khẽ cười, bàn tay lại dần dần trượt xuống kiều đồn người ngọc mà vuốt ve. Điều này khiến Mã hoàng hậu giật mình, thân hình có chút run rẩy sợ hãi. “Vừa rồi… vừa rồi không phải đã năm lần rồi nha… có lẽ nào…”.
- Thánh thượng, tha cho nhân gia a… Nhân gia cảm thấy mệt, sợ không đủ sức… không đủ sức hầu hạ người…!
Nguyên Chương khẽ cười, y thu tay, sau đó mới nói.
- Ừm… Đúng rồi, ta đang muốn đưa Thập Công Chúa Liễu Lan và Thập Tam Công Chúa Gia Trinh tới Tứ Tiên Sơn vãn cảnh. Ta đã hứa cho hai đứa nó ra ngoài cung dạo chơi rồi. Nàng thấy sao?
- Nhân gia không có ý kiến gì, nhưng là… nhưng là sao cứ nhất nhất phải tới Tứ Tiên Sơn? Nơi du ngoạn đâu có thiếu a?
- Ha ha ha… trên Hoa Hạ này, có nơi nào là đẹp hơn Tứ Tiên Sơn đây? Thêm nữa, đạo hạnh của bốn vị nọ đương nhiên vô cùng cao thâm, nếu Liễu Lan và Gia Trinh có cơ duyên lĩnh hội, không phải là có phúc cho hoàng tộc hay sao?...
Nguyên Chương khẽ khoác lên người một tấm áo mỏng, khẽ hôn lên má Mã hoàng hậu, sau đó còn cố ý véo tới cặp đào tiên của nàng ta mà cười khà khà bước ra ngoài. Mã hoàng hậu thở phào, thiêm thiếp nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Nguyên Chương tiến ra ngoài, ngồi xuống phụng ỷ của Mã hoàng hậu, lập tức cánh cửa hé mở, có hai nữ nhân tiến vào, trên tay họ là hai cái khay sơn son. Một khay bên trên là một cái bát nhỏ đang nghi ngút khói, một bên là một chén trà. Nguyên Chương thản nhiên nhận lấy, y cầm tới cái bát - đây là cháo yến – khẽ húp sạch. Sau đó cầm tới chén trà nọ mà tráng miệng, ánh mắt liếc tới hai cung nữ kia. Chỉ thấy cả hai chỉ khoảng mười bảy mười tám, cũng là nữ nhân có nhan sắc. Y hỏi.
- Hai ngươi tên gì?
Hai cung nữ thoáng giật mình, hơi run giọng, một người đáp.
- Nô tỳ tên Điệp Vũ, còn đây là tiểu muội Hinh Nhai!
Nguyên Chương khẽ gật gù, thản nhiên uống trà. Thấy vậy thì hai cung nữ nọ thoáng thở phào, nhưng sau đó cả hai lại sợ hãi tới mức mặt mày tái mét. Nguyên Chương đặt chén trà lên bàn, y cười tà mà nói.
- Cởi y phục ra, tối nay hai ngươi hầu hạ ta!
Hai người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn dần dần thoát y. Kháng chỉ mang tội chết, vì vậy run rẩy vươn tay cởi bỏ từng lớp y phục, từng lớp y phục cho tới khi toàn thân lõa thể. Cả hai theo bản năng che đi cặp đào tiên và nơi hạ thân mình. Nguyên Chương lúc này không khỏi nuốt nước bọt ực một tiếng lớn, nhìn tới hai thân ảnh thiếu nữ như muốn nuốt sạch hai người. Thân hình Điệp Vũ cùng Hinh Nhai khiến y không khỏi bất ngờ, nếu như nhìn bề ngoài, rất khó nhận ra được điểm nổi trội của hai người, thậm trí hai cặp đào tiên to lớn nọ đã bị họ bó lại như cất giấu một bí mật. Nguyên Chương biết hậu cung ganh đua nhau nhan sắc, lần này y trong lòng không khỏi cười lớn đăc ý không thôi. Không kiềm chế nổi mà lao tới đẩy Điệp Vũ trên nền nhà, gây cuộc ái ân. Sự cuồng loạn của y lên tới cực điểm, dường như không quan tâm tới lời cầu xin của nàng mà điên cuồng tiến tới. Điệp Vũ là xử nữ, đương nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng chỉ dám cắn môi nín nhịn, hai tay nàng xiết chặt lấy tấm thảm da hổ phía dưới mình, tấm lưng ong khẽ cong lên tiếp nhận nam nhân công kích.
Nhìn tới cảnh này, Hinh Nhai cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy bình tĩnh hơn. “Cơ hội được thánh thượng ân sủng vô cùng khó khăn, thêm nữa nếu có mang chắc chắn một bước lên trời…!”. Nàng nhủ thầm, nhớ tới những lần lén cùng tỷ tỷ đọc trộm Ngọc Nữ Kinh của Mã hoàng hậu, mạnh dạn tiến tới vuốt ve thân hình Nguyên Chương…
- Muội thật sự muốn đi Tứ Tiên Sơn?
- Ân, chàng không thấy khi chúng ta nhắc tới Tứ Tiên Sơn trong bữa cơm chay, viên chưởng quỹ chẳng vô cùng phấn khích mà hướng dẫn đó sao?
Minh Tiến cau mày, nhớ lại vẻ mặt vô cùng hưng phấn khi lão chưởng quỹ nói về Tứ Tiên Sơn. Lại khoe trong nhà lão đang cất giữ nước Cam Lộ, khuyên hai người nên đến đó thắp hương cầu lễ. Cầu khấn điều gì, ắt linh nghiệm điều đó. Tiểu Sương khẽ nhìn hắn mà cười. Nàng biết hắn là người theo đạo Phật, nhìn thấy đồng môn đi vào hiểm cảnh lẽ nào lại bình chân như vại? Nàng chủ ý muốn đi cũng vì không muốn hắn cảm thấy bứt rứt, phần khác vì nàng muốn tận mắt nhìn xem, lời thế gian đồn đại Tứ Tiên Sơn là tiên cảnh trốn phàm trần liệu có đúng hay không?...
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Minh Tiến và Tiểu Sương thay đổi y phục mới. Hai người theo hướng dẫn của chưởng quỹ, thuê một cố xe ngựa để đi tới Tứ Tiên Sơn. Tám vị tăng nhân nọ đã trả phòng từ mờ sáng hôm nay, có lẽ họ định nhân lúc trời còn manh nha chưa sáng ,tận dụng khoảng thời gian ấy để bí mật tiến nhập.
Danh Sách Chương: