Bá Ôn đang khệ nệ bê những nia thuốc lớn bên ngoài, nghe thấy vậy thì vội vàng bỏ lại đống dược vật, chạy vội vào trong buồng. Tới nơi, y giật mình kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường lúc này. Chỉ thấy Minh Tiến đang ngồi theo tư thế thiền, quanh thân thể là vô số các kí tự kim sắc. Sau lưng hắn còn mơ hồ xuất hiện hình ảnh của Phật Như Lai, trên mặt lúc này đầy nét đau đớn, mắt nhắm tịt lại. Tiểu Sương đang hai tay bấu chặt lấy cổ hắn, miệng nhỏ cắn vào cổ hắn tới chảy máu. Bá Ôn kinh hãi, vội vã gọi.
- Tiểu Sương, mau dừng lại… Minh Tiến, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Minh Tiến mở mắt nhìn tới, chỉ thều thào không ra hơi, căn bản yết hầu hắn đã bị Tiểu Sương nắm chặt. Tiểu Sương thì ngược lại, cười khanh khách, ngả vào trong lòng hắn, nhìn ra mà nói.
- Ồ, Bá Ôn thúc, không có chuyện gì đâu nha. Chỉ là người tốn công kiềm chế ta, giờ ta đã thoát khỏi kiềm chế. Hi hi hi…
Thanh âm lanh lảnh, ngân vang trong gian phòng. Bá Ôn thoáng cau mày,sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm gương bát quái, chiếu tới Tiểu Sương mà quát.
- Thiên sinh mị cốt, ngươi không sợ ta có bát quái kính sao? Mau mau ngủ yên đi!
- Hừ, ta xuất hiện lần này là muốn lựa chọn người phù hợp nha ,không hề phá hoại gì. Bát quái kính của Bá Ôn thúc làm gì được ta chứ?
Khẽ liếm láp máu nơi cổ Minh Tiến, nàng quay ra mà nói.
- Ta đã tìm thấy một cỗ Phật thể, lại đã nếm trải máu huyết của y. Nếu như sau này Bá Ôn thúc không chịu gả ta cho y, lúc đó đừng trách ta đoạn nghĩa vô tình!
Tiểu Sương khễ cười lạnh, sau đó đột ngột lăn ra bất tỉnh. Minh Tiến lúc này mới thu công, cố gắng hướng tới Bá Ôn mà thều thào.
- Bá Ôn thúc… ta… cái này… ta…
Không nói được hết câu, hắn chợt phun ra một ngụm máu lớn, sau đó cũng ngã ra bất tỉnh. Bá Ôn nhìn tới cảnh này, trong lòng càng cau có. Bế Tiểu Sương rời đi, lại lau dọn một phen. Cuối cùng lão thở dài đầy u ám.
- Nghiệt duyên, nghiệt duyên!... Không ngờ mị cốt lại có thể dùng máu huyết chân long để đánh dấu… Xem ra, ngày tàn của Hoa Hạ sắp tới rồi!...
Minh Tiến khẽ mở mắt, hắn giật mình ngồi dậy, vội vã sờ tới cổ. Chỉ thấy quanh cổ là một dải vải trắng bó chặt lại, nơi cổ thi thoảng vẫn đau nhói lên, nhớ tới chuyện cũ mà giật mình. Hắn bước xuống giường, xỏ giày bước ra ngoài. Chợt hắn giật mình, phía bên ngoài chốc chốc lại vang lên hơi thở mạnh đầy đau đớn, thanh âm là của Tiểu Sương. Hắn vội vàng bước ra, chỉ thấy Tiểu Sương đang ngồi giữa phòng, Bá Ôn đang lúi húi cạnh đó, tay thoăn thoắt châm từng cây kim vào các huyệt đạo sau gáy. Y lúc này áo cũng đang ướt đẫm mồ hôi, hơi thở trầm trọng. Cắm xong cây kim thứ chín, y đang thở phào nhẹ nhõm thì Tiểu Sương hét lên một tiếng, lập tức đám kim nọ tự động bị đẩy hết ra khỏi gáy nàng ta. Lại nghe nàng nói.
- Bá Ôn thúc, thả Tiểu Sương ra đi…
- Không được, ta phải áp chế được mị cốt của con đã!
Bá Ôn nhăn nhó nói, ánh mắt thập phần đau đớn khi nhìn tới nàng. Chợt y kinh hãi, lùi lại một quãng xa. Cho tới khi đụng phải hắn thì y mới giật mình, quay đầu nhìn lại. Minh Tiến khẽ ra dấu im lặng, sau đó chăm chú nhìn tới Tiểu Sương giữa phòng. Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng, Tiểu Sương đang bị trói chặt vào một cái ghế thái sư lớn, dường như là do Bá Ôn làm. Nhưng giờ đây nàng ta đột ngột đứng thẳng lên, dây trói đã đứt bung ra. Kinh hãi hơn cả chính là cái ghế lớn nọ, nơi hai bên tay vịn trói nàng lúc này đã nát như bột. Tiểu Sương vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc, cười nhẹ mà nói.
- Bá Ôn thúc, ta đã nói là ta không phá phách kia mà. Sao thúc cứ phải gắng sức áp chế ta như vậy? Ta là Thiên sinh mị cốt, Tiểu Sương cũng chính là ta. Tại sao không thể để ta trở về nguyên trạng?
Bá Ôn run run khi nhìn tới cảnh nọ, lại nghe giọng điệu phong tình vạn chủng kia hướng tới mình thì lắc đầu.
- Giọng điệu kia… đâu phải là của Tiểu Sương?... Ta không phải muốn làm hại con, ta chỉ muốn con không lâm vào oan nghiệt… Không để Hoa Hạ này tới bước diệt vong…!
- Hi hi… Bá Ôn thúc, người lo xa quá rồi đấy. Ta đã tìm ra một phật thể, một nam nhân mang trong mình Long Huyết… Lẽ nào còn thèm để ý đến tên Chu Nguyên Chương nọ?
Tiểu Sương cười đầy mị hoặc mà nói, chung quy không hề quay đầu lại lấy một chút. Bá Ôn nghe vậy thì lại càng run rẩy, sau đó nói.
- Chính thế… Chính vì thế mà ta mới ngăn cản con… Bởi vì y chính là Chân Long, là Chân Mệnh Thiên Tử!
- Hi hi hi… Bá Ôn thúc à, người nhầm rồi… Chàng ấy tuy có Long Huyết thật, nhưng chẳng phải Thiên Tử gì đó đâu. Ý con đã quyết rồi, con sau này nhất định gả cho chàng ấy!
Tiểu Sương khẽ xoay người, hướng tới Bá Ôn đang đứng phía sau nàng mà nói. Thân thể nàng ta lúc này phiếm hồng, hương thơm ngào ngạt. Chợt hai má càng đỏ lựng, nàng đã nhìn thấy hắn đang đứng đó. Minh Tiến thoáng cau mày, dùng ánh mắt mù mờ mà nhìn tới,trong lòng lại nhủ thầm. “Cái gì mà gả ình?... Hơ, ta không thích tiểu yêu tinh này!”. Tiểu Sương ngó tới hắn, sau đó khẽ cười mà đáp.
- Hì hì… Chàng không thích những tiểu cô nương, thậm chí thân hình này không đủ để cho chàng động tâm, ta nói đúng chứ? Bên cạnh chàng đã có không ít nữ nhân xinh đẹp, vì vậy nên chàng cảm thấy chán ghét ta đúng không?
Minh Tiến thoáng giật mình, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Tiểu Sương tiến tới trước mặt hắn. Hắn giật mình, lùi lại, vô tình ngã phịch xuống chiếc ghế lớn phía sau. Nàng lại càng cười lớn, sau đó vươn người, dùng hai bàn tay nhỏ bé áp lên má hắn, nhìn sát tới mắt hắn mà nói.
- Hừm… Ta đoán không sai mà, chàng đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi a!... Được rồi, vậy chờ ta vài năm nữa, để xem chàng có dám làm ngơ trước ta không!
Tiểu Sương nói, hơi thở thơm ngát đầy khiêu khích ấy phả tới mặt hắn khiến hắn chợt run rẩy, gạt tay đẩy nàng ta ra. Tiểu Sương thấy hắn phản ứng vậy thì che miệng cười khúc khích, sau đó ngồi hẳn lên đùi hắn, mặt áp mặt hắn mà nói.
- Chàng quả nhiên khác những kẻ khác nha, gần nhiều mỹ nhân như vậy mà vẫn còn thủ thân như ngọc, thật khiến ta khâm phục… Được rồi, chờ vài năm nữa, chàng nhất định sẽ thay đổi ánh mắt khi nhìn tới ta… Sau đó, dù chàng có né tránh, ta cũng nhất định cưỡng gian chàng, biến chàng thành của riêng mình!
Tiểu Sương ánh mắt đưa đẩy, nói, sau đó chùm đôi môi nhỏ bé ấy lên môi hắn. Minh Tiến mắt vẫn trợn tròn, nhưng sau đó lập tức vận Phạn Âm Chân Kinh, bao quanh hắn là những chuỗi kim tự lập lòe. Môi nàng rời môi hắn, Tiểu Sương lập tức hai mắt tràn đầy mệt mỏi, tựa vào lòng hắn mà nói.
- Ta giờ cảm thấy rất mệt, chàng hãy để cho ta ngủ ngon một chút, được không?
Sau đó khẽ nhắm mắt, lập tức thân thể Tiểu Sương biến trở lại thành màu trắng ngọc như trước. Nàng gối đầu lên ngực hắn, hơi thở trở nên đều đặn dần. Minh Tiến từ từ thu lại chân lực, lại liếc nhìn tới Bá Ôn. Chỉ thấy y khẽ lắc lắc đầu, sau đó quay lưng đi ra ngoài, chỉ để lại một câu thở dài u uất.
- Tiểu Sương đã chọn ngươi, ngươi nên chăm sóc tốt cho nó!...
Trong một hoa viên lớn, ngồi bên cạnh một cái bàn đá ngọc tinh xảo. Nguyên Chương lặng lẽ vuốt ve một thanh kiếm đang được đặt trong một cái hộp gỗ, trong hộp lót gấm đỏ đủ chứng tỏ thanh kiếm này không hề tầm thường chút nào. Y nâng lên, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ thấy một luồng sáng xanh sắc lạnh chợt lóe lên, thanh quang cùng hàn khí lập tức ào ào lan tỏa khiến cho vài cung nữ cùng thái giám đứng hầu đều nhất thời sợ hãi, không ai bảo ai mà tự động thoái lui thêm một bước. Duy nhất có một vị thái giám cao gầy, mặc một bộ y phục màu tím, thêu trí cầu kì hơn đứng bên cạnh y là vẫn còn yên vị. Thậm chí trong mắt người này còn lộ ra đầy vẻ kích động, chợt nghe Nguyên Chương hỏi.
- Vậy còn món đồ kia đâu, Hoa Vinh?
Y vừa nói, vừa múa kiếm một lượt. Thanh quang dưới ánh nắng hè loang loáng chớp lên, Hoa Vinh nghe tới lời Nguyên Chương thì giật mình, sau đó vội vàng quỳ phục xuống mà cúi đầu, nói.
- Xin Hoàng thượng trách phạt, vật kia hiện vẫn đang trong nội viện của Đông Xưởng…
Nói tới đây, Hoa Vinh ngước đầu nhìn lên. Chợt cảm nhận một luồng sáng xanh cùng hàn khí kề sát ngay cổ mình. Thì ra Nguyên Chương không biết từ lúc nào đã xoay người, đưa kiếm áp sát cổ hắn. Hoa Vinh nuốt vào một ngụm nước bọt, hồi lâu mới đáp, giọng điệu run rẩy.
- Bẩm hoàng thượng, Đồ Long Đao là thiên hạ danh khí… bề ngoài đương nhiên chạm khắc vô cùng tinh xảo. Các thợ giỏi của Đông Xưởng hiện tại mới chỉ sao chép lại được bảy phần… Xin hoàng thượng thứ tội!
Nói xong, y lại phủ phục dưới đất mà bái lạy. Nguyên Chương nghe xong thì hơi cau mày, sau đó thu kiếm về. Nói tới Đồ Long Đao,đương nhiên sẽ nhớ tới một thứ danh khí song hành. Thứ đó, hiện đang nằm trên tay y - Ỷ Thiên Kiếm. Nguyên Chương khẽ cảm thán, sau đó mới đút kiếm vào bao ,khẽ khàng đặt lại vào trong hộp gỗ. Hoa Vinh vẫn yên vị quỳ tại chỗ, Nguyên Chương nhìn tới thì lắc đầu thở dài, khoát tay.
- Đứng lên đi, ta xá tội!
Sau đó y nhấp một ngụm trà, cuối cùng mới nói.
- Ỷ Thiên – Đồ Long đương nhiên danh khí không nhỏ, thêm nữa để chắc chắn kế sách “Thay mận đổi đào” không bị phát giác, cẩn thận là điều tốt!
- Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng anh minh!
Hoa Vinh khúm núm, thần sắc mười phận nịnh nọt nói. Nguyên Chương cười nhạt.
- Hoa Vinh, ngươi theo hầu ta đã lâu, đừng nên vỗ mông ngựa thế nữa… À, việc ta giao cho, đã tìm ra tin tức gì chưa?
- Khải bẩm hoàng thượng, theo chỉ dụ của người, nô tài đã lựa chọn ba trăm Cẩm Y Vệ tinh anh nhất Đông Xưởng. Hiện tất cả đang đi dò la tin tức, chắc chắn sẽ sớm có tin hồi báo.
- Phái thêm một số người tinh nhuệ, âm thầm quan sát Lưu Bá Ôn, có điều gì bất thường thì lập tức báo lại cho ta!
Hoa Vinh nghe vậy thì hơi sững người, sau đó thận trọng hỏi lại.
- Hoàng thượng, người làm như vậy… Dù từ quan, nhưng danh vọng của Lưu đại nhân đương nhiên không nhỏ. Nhỡ chuyện này bị đám giang hồ chú ý, vậy không phải gây thêm phiền phức cho người hay sao?
Nguyên Chương khẽ cười, sau đó mới nói.
- Bọn chúng thì sao chứ? Trong tay ta không phải đã có Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao hay sao? Có trong tay hai danh khí này, liệu có kẻ nào dám không cúi đầu? Mà lúc này chắc chắn chúng đang rối loạn lên vì thất lạc hai danh khí, nhất là đám người Cái Bang… Đâu còn thời gian mà lo bao đồng?
Hoa Vinh nghe xong khẽ cúi đầu, lập tức bái một lễ rồi lui đi.
Hoa Vinh nét mặt trầm ngâm, theo đường hậu hoa viên mà đi. Dọc đường y đi tới, các cung nữ, thái giám khác nhìn thấy y đều nhất mực cung kính cúi chào, sau đó mau mau né tránh sang một bên nhường lối. Họ đều có thể nhìn rõ nét mặt thâm trầm của y, thêm nữa y dường như không hề chú tâm tới những người chào hỏi – thái độ khác hoàn toàn với mọi ngày. Không ai bảo ai đều lảng đi, trong lòng thầm nhủ “Chắc y đang có việc không vui!”. Hoa Vinh cứ như vậy đi thẳng một mạch, sau khi rời khỏi hậu hoa viên thì tiếp tục đi dọc theo một con đường lớn, hai bên là hai bức tường đá xanh cao tới năm sáu trượng – nơi đây chính là cấm thành. Sau đó lại quẹo trái, theo hướng đó mà đi tới. Y vẫn trầm ngâm không nói, rảo bước đi như kẻ mộng du nếu như không bị đánh thức bởi hai thanh âm nam nhân uy vũ.
- Tham kiến Hoa công công!
Hoa Vinh có chút giật mình, nhìn tới phía trước. Y khẽ gật gật đầu, sau đó phất tay rảo bước tiến vào trong trước ánh mắt cung kính của hai kẻ nọ. Nơi đây là một đại môn lớn, cửa cao tới hơn bốn trượng, mái đá trạm trổ tinh xảo. Dọc hai bên là bốn bức tượng đá sừng sững, tạc hình bốn vị tướng đang đứng trang nghiêm cầm trường đao canh gác. Để tới gần được cánh cửa nọ phải đi qua ba hai mươi bảy bậc thang, ba nhịp nghỉ. Đứng cạnh cổng là hai nam nhân trẻ, thân mặc y phục màu xám, đai lưng màu đỏ, đầu đội mũ vải rộng vành màu đen. Cả hai đang đứng nghiêm trang, một tay chống sườn, một tay đặt lên chuôi đao đeo phía sau hông. Hoa Vinh tiến lên thêm vài bước, sau đó dừng lại mà nhìn lên phía trên cánh cổng, nhìn tới tấm biển lớn sơn lam dát vàng được treo ngay chính giữa. Trong tấm biển nọ là hai chữ lớn, nét bút thập phần cương mãnh – “Xưởng Vệ”…
- Đại ca!
Danh Sách Chương: