Minh Tiến dồn chân lực lên hai tay, hắn khẽ nhẩm lại Phạn Âm Chân Kinh, sau đó đột ngột xuất chiêu. Chỉ thấy Minh Tiến đột ngột cúi người, đấm một quyền xuống nền sân trước mặt. Nhất thời đất đá văng lên tứ tung, hóa giải thế công của đám vụn đá nọ. Xung lực quyền này mạnh đến mức, đám hộ vệ cùng tám vị sư kia cũng cảm nhận được sự rung động kinh người. Thậm chí không chỉ bọn họ, có rất nhiều người ở dưới chân Tứ Tiên Sơn cũng cảm thấy được điều này. Nhiều người thậm chí còn không tin nổi vào mắt mình khi chứng kiến những cốc trà, cốc rượu đặt ngay ngắn trên bàn đột ngột rung lên mà văng tung tóe ra ngoài. Sau đó là một màn kinh hãi hơn, có lẽ từ trước tới nay chưa hề có. Đó là việc ngay sau đó là vô số người lao nhanh về phía chân Tứ Tiên Sơn: hành khất, đạo sĩ… nữ nhân, nam nhân… đủ loại trang phục, đủ loại tuổi tác đều chạy lướt qua như cơn lốc. Nhiều người tinh mắt thì run sợ, họ thấy những người này đều mang theo binh khí – Trên Tứ Tiên Sơn chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Đây chính là các cao thủ còn lại trong các tông môn của Hoa Hạ, vệt pháo hiệu vừa rồi mà Tuệ Hải phát ra chính là tín hiệu triệu tập họ. Hóa ra, các tông môn lớn nhỏ đều bí mật hội họp, cử ra tinh anh quyết một phen tấn công Tứ Tiên Sơn. Những tin tức tình báo tàn khuyết được họ bí mật thu thập khiến tất cả đều quả quyết chính Tứ Tiên Sơn bắt cóc các vị trưởng môn của mình. Và tám đệ tử Thiếu Lâm là những người dẫn đầu.
Đám cao thủ này chỉ có khoảng hơn một trăm người, tuy võ công không thể thuộc hàng nhất nhì trong sư môn hiện thời. Nhưng họ hiện tại là những người mạnh mẽ nhất, có thực lực cao nhất của các tông phái. Lần này tử chiến, ai nấy đều một phen quyết tâm cứu người, hào khí ngút trời. Vì thế mà họ nhanh tróng đột phá các đội hộ vệ dưới chân núi, dồn ép chúng phải lùi dần cố thủ.
Tiếng binh khí, tiếng gào thét cùng kêu la vang lên từ dưới báo hiệu một trường huyết sát sắp bắt đầu. Thanh âm ấy vọng lên tới tận hậu viện của Tứ Tiên Sơn. Điều này làm cho cả bốn tên càng thêm lo lắng, lập tức tới mật thất lấy binh khí.
Khước Chính nhanh tróng đi trước, y lao nhanh tới một phiến đá giả sơn lớn nơi vườn hoa, khẽ vươn tay ấn ấn mấy lần. Lập tức một cánh cửa bí mật nặng nề mở ra, cả bốn không chậm trễ lao như bay vào bên trong.
Bên trong là một lối đi dài, hai bên được treo đèn đuốc sáng rực. Cả hai đi theo thông đạo lớn, sau đó đột ngột rẽ trái, tiến vào một gian phòng. Viễn Sơn khẽ bước tới cái hộp gấm đặt trên bàn, xé đi lớp bùa chú dán trên đó. Y từ từ mở hộp ra, lập tức trong hộp lan tỏa một luồng quang mang xanh ngọc thuần khiết, sáng rõ cả gian phòng. Y thận trọng khẽ gạt bỏ lớp lụa đỏ bao bọc bên ngoài, nhấc lên một cái túi lụa xanh dài hơn cánh tay người, đang không ngừng phát quang. Viễn Sơn quay người lại, cùng lúc ấy những luồng ánh sáng nhiều màu khác cũng lóe lên. Trên tay Công Tôn Uyên lúc này là một cặp Phán Quan Bút đang phát ra những luồng quang mang tử sắc; Tùng Văn cũng không hề kém cạnh, khẽ múa cặp song đao trên tay mình. Thanh âm vun vút xé gió cùng những luồng ánh sáng bạc chớp lóe không thôi; Khước Chính thì lặng lẽ cầm lấy một thanh trường kiếm, vẻ ngoài khá cũ kĩ. len lỏi qua các khe hở của vỏ kiếm là các tia sáng màu đỏ rực. Cả bốn nhìn nhau, sau đó xoay người bước ra. Họ không đi theo lối cũ mà đi ngược vào phía trong hơn, sắc mặt càng lúc càng thêm khẩn trương. Đoạn đường họ đi qua lúc này rất thưa đèn đuốc, vì vậy mà những luồng quang mang từ mấy món binh khí nọ lại càng thêm rực rỡ. Chợt một thanh âm nam nhân cất lên, giọng điệu pha lẫn sự cười cợt.
- Ồ, cuối cùng các người cũng đã phải giao đấu thực sự rồi sao?
Viên Sơn đang cau mày, nghe thấy vậy thì dừng lại, cười mà nói.
- Du Tùng đạo trưởng, chúng ta sắp mời thêm vài vị bằng hữu tới bầu bạn với ngài đấy!
- Phì! Đừng có hoa ngôn nữa đi, ta thấy các người chuẩn bị đào tẩu thì có!
Một giọng nam nhân khác cất lên, thanh âm đầy sự khinh bỉ. Khước Chính Xoay người lại, tiến tới nơi phát ra thanh âm, qua ánh sáng le lói từ thanh kiếm, có thể lờ mờ nhận ra đây là một cái lồng sắt lớn. Bên trong giam cầm hơn mười người cả nam lẫn nữ, thanh âm vừa rồi là của nam nhân đang bị xích tứ chi trên tường đá. Khước Chính cười nhẹ mà nói.
- Đường Chí Hà, ngươi cứ yên tâm đi. Chỉ chốc lát nữa thôi ta sẽ mang về cho ngươi vài người bạn nữa!
- Vô lượng thọ phật! Chẳng lẽ Tứ Bán Tiên các người thật sự không tin vào nhân quả?
Một giọng nữ già nua vang lên, tiếp ngay sau đó là một giọng nam nhân già nua tiếp lời.
- A di đà phật, gieo gió gặt bão. Bốn vị nên biết đâu là giới hạn, quay lưng là bờ!...
- Ầy, lão trọc này. Nói với bọn óc heo đó làm gì? Đợi ta ra khỏi đây, triệu tập bang chúng Cái Bang lại. Mỗi người chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết bốn con chó con này rồi! Ha ha ha…
Công Tôn Uyên và Tùng Văn mặt đanh lại, định bụng lao tới, Viễn Sơn cau mày ngăn lại, khẽ truyền âm.
- Mặc kệ bọn chúng, chúng ta cần xử lý việc lớn trước đã!
Ngay sau đó lập tức quay người bỏ đi, bỏ lại thanh âm nam nhân trêu chọc đầy khoái trá.
- Ê, sao lại chạy sớm thế mấy chú cún con? Lại đây gia gia ấy khúc xương này!...
Minh Tiến sau chiêu đấm đất nọ thì thản nhiên đứng lên, trong con ngươi hắn lúc này hoàn toàn một màu ngân sắc. Lộc Hòa thấy ánh mắt kì quái ấy chiếu tới mình thì càng lúc càng nóng ruột, vận thêm nội lực tới thanh kiếm. Dường như y vận sức quá nhiều, người ngoài ai cũng có thể nghe ra trong tiếng gió rít, còn kèm theo những tiếng bang bang, lách cách đều đặn vang lên. Khi tới gần Minh Tiến, y đột ngột biến chiêu.
Thay vì những điểm kiếm ảnh lóe sáng như sao sa lao về phía Minh Tiến, lúc này y đột ngột nhảy lên cao, sau đó lao thẳng về nơi hắn đứng. Trường kiếm trên tay Lộc Hòa khẽ uốn lượn, hình thành xung quanh hắn vô số kiếm ảnh vô cùng đẹp mắt, sát khí cùng áp lực càng lúc càng mạnh. Huyền Thương tuy đứng ngoài quan sát, lại nhìn cách vị công tử áo xám nọ ra chiêu thì im lặng xuất thần. Không biết từ lúc nào, nàng đã phải cắn chặt lấy môi mình để khỏi thốt ra những tiếng thốt kinh sợ. Giờ này, khi nhìn thấy chiêu kiếm của Lộc Hòa, nàng không tài nào kìm chế nỗi nữa.
- Thái Cực Kiếm Pháp – Thiên Mã Hành Không!
Lời này của nàng khiến tất cả mọi bạch y đều giật mình, ngoại trừ Minh Tiến. Thiên Mã Hành Không chính là tuyệt chiêu chí cao vô thượng của Thái Cực Kiếm Pháp, xưa nay khó có người tu tập được. Thậm trí rất nhiều người cũng chưa có dịp chứng kiến nó, chỉ là nghe qua các tiền bối trong phái miêu tả lại qua điển tích Trương Vô Kỵ đại hiệp đánh đuổi đám người tới làm loạn núi Võ Đang.
Thiên Mã Hành Không vận dụng tối đa nội lực bản thân, tùy ý xuất kiếm như nước chảy mây trôi. Kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, kiếm khí hư hư thực thực khiến cho kẻ địch dù có nhãn lực tinh tường tới mấy cũng bị trúng chiêu. Trong đó cũng lồng ghép thêm cả việc lấy lực phản kháng của đối phương để tăng thêm uy lực xuất chiêu của mình. Vốn Thiên Mã Hành Không không hề có chiêu thức cố định, mỗi lần biến hóa lại sinh ra một thế cực khác nhau. Mỗi bộ vị biến hóa chín lần, mỗi phương công biến hóa chín lần, mỗi chiêu thức biến hóa chín lần, mỗi kình khí biến vị chín lần. Như vậy, để thành thạo chiêu thức này, ít nhất phải tu luyện tới hơn sáu ngàn năm trăm vị thế ra chiêu. Lại nữa, mỗi chiêu xuất ra đều không được phép trùng lặp, nếu không sẽ biến lợi hại thành hại thân. Tu luyện Thiên Mã Hành Không lại không được phép quá cứng nhắc, không được phép nhớ mà phải để vô tâm tự vận. Chính vì vậy mà chiêu thức này thực sự vô cùng khó luyện, chỉ có kì tài mới có thể luyện thành tài.
Lộc Hòa căn bản chỉ là một đệ tử bình thường, trong môn phái cũng không phải là đệ tử bí mật của một vị cao niên; cũng chẳng phải y có cơ hội nhặt được bí kíp thượng thừa hay nhặt được linh dược thần kì. Bản thân y cũng chẳng phải kì tài xuất chúng, y cũng chỉ là một đệ tử bình thường như hàng trăm người khác. Vậy tại sao y có thể xuất ra được tuyệt học này? - Chỉ có một chữ có thể giải thích, là “Kì Ngộ”.
Không lo không nghĩ, trong lòng hoàn toàn trống trải, dựa theo bản năng mà xuất chiêu. Đây chính là tâm pháp tối thượng của Thiên Mã Hành Không – và y – Lộc Hòa vô tình nhận được kì ngộ đó.
Kiếm ảnh càng lúc càng dày đặc, kiếm khí càng lúc càng gào thét, phả ra những thanh âm gầm rít chói tai. Tất cả như cơn cuồng phong cùng với mây đen, sấm chớp điên cuồng nhắn tới nam nhân trẻ tuổi phía dưới. Đám bạch y, Huyền Thương và cả Tiểu Sương phía trên cao đều im lặng, nín thở nhìn tới. Chỉ thấy Minh Tiến đột nhiên nhắm mắt, sau đó mở mắt mà chiếu tới phía trên đầu mình. Động tác tiếp theo khiến cho tất cả mọi người như chết đứng, hắn vươn thẳng tay chụp tới phía trên.
Lộc Hòa đang miên man trong cảnh giới vô ngã, nào có biết gì xung quanh, chỉ mê mải như kẻ mộng du. Y chợt cảm thấy cánh tay đang cầm kiếm của mình nặng trĩu, sau đó là một cảm giác đau đớn truyền tới khiến y như bừng tỉnh, sợ hãi kêu lớn.
- A…!
Minh Tiến vung tay lên, trên mắt hắn lúc này là một màu kim sắc. Bàn tay hắn được bao bọc bởi một lớp chân khí hoàng kim, chụp nhanh tới phía trước. Chỉ trong chốc lát ấy, con ngươi hắn chợt di chuyển một cách thần tốc, khẽ rung lắc liên hồi. Bất chợt mắt hắn lóe lên, dường như chiếu ra những tia sáng màu vàng chiếu tới đám kiếm ảnh hoa mắt nọ, bàn tay chụp mạnh tới. Màn kiếm ảnh nọ lập tức tan biến, thay vào đó là thanh âm đinh tai vang lên, một làn mạt lửa đỏ chợt bùng lên rồi tan biến. Tay hắn lúc này chộp thẳng vào lưỡi kiếm, nắm chặt lấy. Nơi tay hắn chạm tới dường như ma sát quá mạnh, thi thoảng vẫn lòe xòe mạt lửa. Điều này khiến tất cả những người có mặt đều không khỏi một trận lạnh dọc sống lưng. Ai ai cũng có thể nhìn ra, nơi lưỡi kiếm hắn nắm lấy đã mòn vẹt đi theo hình dáng bàn tay Minh Tiến.
Đám người võ lâm dần dần dồn ép đám hộ vệ phải thoái lui, vừa vặn tiến tới khảnh sân. Cảnh tượng kinh dị này khiến tất cả đều ngừng tay, ánh mắt như dán vào khung cảnh trước mặt. Nhiều người trong đó đều không khỏi hiện lên ánh mắt kinh dị. Chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi đang dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm, thậm chí kinh hãi hơn cả chính là nơi bàn tay nọ vẫn đang lòe xòe mạt lửa. Hiển nhiên cho thấy chiêu kiếm nọ xuất đi lực đạo mạnh mẽ vô cùng.
Tu luyện ngoại công tới mức mình đồng da sắt, có lẽ không ai có thể so sánh với Thiết Bố Công của Thiếu Lâm Tự. Nhưng để đạt được cảnh giới tay không bắt kiếm như thế này, tu luyện ít nhất cũng cần đến năm sáu mươi năm. Uống hồ thanh niên này tuổi tác có lẽ chỉ ngoài hai mươi.
Đám bạch y hộ vệ tranh thủ tình thế, khẽ bấm nhau lùi về cạnh hàng ngũ của mình. Ở Tứ Tiên Sơn này, điều kì lạ họ thấy qua không hề ít, vì vậy cũng chẳng quá ngạc nhiên trước sự việc này…
Hoàng cung,hậu hoa viên. Nguyên Chương lặng lẽ ngồi bên bàn đá, ánh mắt ưu tư xuất thần. Bàn tay với đầy những chiếc nhẫn quý giá khẽ mân mê cái chén ngọc, hồi lâu chợt thở dài nặng nề. Đứng cạnh y là Hoa Vinh, im lặng đứng hầu. Là kẻ thân tín, Hoa Vinh đương nhiên biết chủ nhân mình đang suy nghĩ về việc gì. Vì vậy y im lặng đứng hầu, chờ khi Nguyên Chương uống hết chén Tiêu Dao Tửu nọ là tiến tới rót rượu.
- Hoa Vinh, nàng ấy mất tới nay đã bao lâu rồi?
- Tâu hoàng thượng, Quyên Thủy phu nhân mất tính tới nay đã hơn mười năm rồi!
- Ừ… Đã hơn mười năm… mười năm…
Nguyên Chương im lặng, trong đầu lại mường tượng lại hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp. Nàng ta tuy không hẳn là quốc sắc thiên hương, xong tự thân lại có một cái gì đó vô cùng vũ mị, câu dẫn nam nhân. Dáng vóc nhỏ bé, ẩn bên trong bộ áo lụa màu lục… tiếng cười ngân vang mị nhĩ… Y càng hồi tưởng lại, càng lúc càng cảm thấy u sầu. Liên tiếp uống năm sáu chén Tiêu Dao Tửu, cảm nhận từng dòng nước cay nồng ấy trôi qua cổ họng. Cái cay nồng ấy xộc lên khiến hai mắt y ươn ướt. Mơ hồ trước mặt lại hiện lại hình ảnh nữ nhân nhỏ bé nọ.
Danh Sách Chương: