Kỳ Dao nói.
- Minh Tiến,còn chuyện này nữa!
- Chuyện gì vậy?
Hắn thờ ơ hỏi,ánh mắt vấn chăm chú quan sát Hỏa Long Châu.Kỳ Dao trên mặt đỏ lựng,ấp úng nói.
- Ngươi…ngươi là kẻ đã thấy…thấy…thân thể ta…vì thế…vì thế…ta muốn nói…Muốn nói…ta…ta gả cho ngươi…!
- Ặc,cô nói cái gì?
Minh Tiến mắt trợn trừng,nhìn tới phía Kỳ Dao.Chỉ thấy nàng ta hai má đỏ lựng,cúi đầu.Sau đó rất nhanh ánh mắt đầy cương quyết nhìn tới hắn,hai má đỏ bừng trông vô cùng mị hoặc.Nàng chậm rãi nói một cách rành mạch.
- Ngươi đã nhìn thấy thân thể ta…ngươi phải chịu trách nhiệm với ta,ta gả cho ngươi.Mấy ngày nữa theo ta về Vũ Phong gặp sư tôn,nhờ sư tôn săp đặt hôn sự!
Lần này thì không chỉ Minh Tiến,Liên Liên,Như Như,Bạch Phụng và Bạch Hổ đều trợn mắt nhìn tới Kỳ Dao.Chỉ duy nhất có Ngân Nguyệt là cười hì hì,khom lưng chúc mừng.
- Hì hì hì,chúc mừng tướng công nha.Kỳ Dao cô nương đã ngỏ lời,chàng không nên từ chối mà phụ lòng người ta nha,hi hi hi…
- Ngân Nguyệt…!
Năm cái miệng cùng lúc quát lớn tên nàng,Ngân Nguyệt thì che miệng mà khúc khích không thôi.Bạch Hổ thấy vậy thì cau mày,lập tức chui vào lòng Minh Tiến,nàng ngồi lên chân hắn mà quay ra nhìn mọi người,nói lớn.
- Muội không chịu,chàng ấy là của muội,muội không cho chàng ấy đi đâu hết!
Nói rồi nàng vươn tay kéo cổ hắn xuống,cặp môi hồng trùm lêm môi hắn mà hôn,nàng cắn nhẹ vào môi hắn sao đó mới chịu rời ra.Dùng ánh mắt đầy thách thức nhìn về phía Kỳ Dao,các nàng khác cũng nhao nhao hết cả lên,vây kín lấy hắn.Nhất quyết không muốn hắn rời đi,Kỳ Dao thì thản nhiên uống trà,sau đó quay sang nói.
- Các cô muốn hắn không thể tiến giai lên Nguyên Anh,vậy cứ tự nhiên đi…dù sao…dù sao…
Nàng nhớ lại lúc trước,hai má đỏ lên nói.
- Dù sao ta cùng là người phá hoại lúc hắn tiến giai lên Nguyên Anh Kỳ.Về Vũ Phong chủ yếu là lợi cho hắn mà thôi!
“Nguyên Anh Kỳ” Lời này nói ra khiến chúng nữ trong lòng hoản hỉ không thôi.Minh Tiến có thể tăng tiến tu vi lên Nguyên Anh Kỳ,không phải như vậy các nàng đều có thể…Nghĩ tới đó,sắc mặt ai cũng đỏ lựng hết lên.Kỳ Dao nhìn các nàng thấy có chút kỳ quái,nhưng cũng chẳng hỏi han gì thêm,chỉ chậm rãi uống trà.Kì thật trong lòng nàng cũng rối tung rối mù lên a,lấy hắn rồi còn phải hầu hạ hắn nữa,nàng cảm thấy có chút hối hận. “Thôi,dù sao hắn cũng thấy hết thân thể mình rồi…những cái khác chỉ là sớm muộn mà thôi…Chi bằng lần này trên đường về Vũ Phong gắng hành hạ hắn cho thỏa mãn,sau này có thể biến hắn thành người hầu ình a…!”.Trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười ki quái…
- Muội nói thật đấy chứ?Hổ vương chi vương là tình nhân của hắn sao?
- Ân,tỷ tỷ.Không có sai chút nào đâu!
-Ai…Thôi được,muội về nghỉ ngơi đi!
Linh Trâm khoát khoát tay,chờ cho bóng nhân ảnh áo tím ấy khuất dạng thì thở dài,trong lòng trở nên mông lung.Nàng khẽ ấn nhẹ lên cái đầu hổ nơi ghễ mình ngồi,lập tức một phiến đá ốp tường sau lưng tách ra,lộ ra một thông đạo lấp lóe hồng quang mà tiến vào.Dọc đường đi.Linh Trâm cảm thấy càng lúc càng khó suy tính.Nàng không ngờ rằng bên cạnh kẻ thù của Vô Lệ lại xuất hiện một Nữ Hổ vương chi vương có thể hóa hình.Từng bước chân chậm rãi,như cố ý kéo dài thời gian để suy tính,một hồi lâu theo con đường nọ,nàng tiến vào một cái hồ lớn,nơi Vô Lệ đang đả tọa bên trong.
Cái Hồ này nằm bí mật trong một hang động lớn,mặt hồ vô cùng quỷ dị.Nước trong hồ hoàn toàn một màu đỏ như máu tươi,thi thoảng còn có bọt nước nổi lên lục bục.Đây là cấm địa của Hồ tộc – Huyết Trì.Vô Lệ bán thân lõa thể đang đả tọa bên trong,hắn nghe tiếng bước chân thì mở mắt.
- Thế nào rồi,nàng có tin tức gì về hắn chưa?
- Có rồi,hắn đang bị trọng thương,hơn nữa đã mê man chưa hồi tỉnh lại.Nghe nói là do tự mình làm bản thân bị thương!
Linh Trâm mau mắn đáp,lại cố ý nâng nặng bênh của kẻ kia.Nàng biết rõ ràng mình cần lợi dụng Vô Lệ trong một thời gian dài,vì thế kiếm cớ để kéo dài thời gian.Quả nhiên Vô Lệ nghe xong nét mặt đầy cáu giận,vung tay đập mạnh khiến nước trong hồ bắn tung tóe,làu bàu.
- Hừ,vậy đến bao giờ ta mới có thể cùng ngươi so tài đây Minh Tiến?
- Ai da…chàng đừng nóng vội mà.Cứ từ từ nha…được không?
Linh Trâm dùng giọng điệu nhu mì nói,lấy tay xoa xoa lên bộ ngực trần của Vô Lệ.Nơi mi tâm – Dâm Huyết Ấn lập lòe phát sáng,Vô Lệ bị nàng khiêu khích,dâm ý nổi lên lập tức đè nàng ra ngay bên cạnh bờ hồ,gây cuộc truy hoan.Trong Huyết trì tôn nghiêm,lúc này chỉ còn lại những thanh âm đầy dục vọng và khoái lạc vang đi…
Ngoài cổng Minh Gia Trang,hôm nay vừa vặn xuất hiện ba bóng người.Dẫn đầu là một lão già tóc đã bạc trắng,sau lưng lão là hai thanh niên khá anh tuấn,nhìn qua thì có thể đoán đây là một gia đình.Nhưng không,lão già tóc trắng nọ chính là Trưởng trấn Hiểu Vân – Lạc Diệp Vân.Còn hai thanh niên phía sau chính là hai đệ tử chân truyền của lão.Lạc Diệp Vân năm nay cũng đã ngoài bốn trăm,tu vi cũng đã đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ viên mãn.Lão có hình dáng như ông già bảy mươi cũng vì năm xưa quá mải mê tu tập,tới khi nhận ra mình đã già mới vội vã tu luyện Trú Nhan Thuật.Hôm nay lão tới đây đơn giản là muốn thăm dò thực lực của Minh Gia Trang là chính,thăm dò xem ai là người tối hôm trước đã đột phá Nguyên Anh.Ở Hiểu Vân trấn này,tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không quá hiếm gặp,nhưng một người vừa tới chưa được bao lâu mà đã tiến giai thì có phần làm lão hiếu kì.Lạc Diệp Vân khẽ cầm lên tay một tấm truyền âm phù,đưa lên miệng,sau đó tung vào trong Minh Gia Trang.
Minh Tiến lúc này đang ngồi ngay ngoài sảnh uống trà,cái tình huống mới phát sinh mà Kỳ Dao muốn hắn theo về Vũ Phong khiến hắn đau đầu khó tả.Cộng thêm nữa là chính nàng ta đã phá hoại cơ hội tiến giai của hắn khiên hắn thấy cực kì ức chế,thẳng thừng từ chối.Nhưng mà có điều hắn không ngờ,Kỳ Dao cứng cỏi trong mắt hắn đột nhiên biến hóa thành một con người khác,nàng u uất khóc lóc,quay người bỏ về phòng.Trong lúc hắn còn đang ngẩn ra,chưa biết nên làm thế nào thì Liên Liên,Như Như cùng Bạch Phụng,thậm chí ngay cả Bạch Hổ đều xúm lại mắng hắn.Rồi cả bốn nàng vội vã chạy theo sau Kỳ Dao.Hắn mang ánh mắt nghi hoặc nhìn tới Ngân Nguyệt,chỉ thấy nàng ta nhún vai tỏ vẻ không hiểu.
Minh Tiến đương nhiên biết,việc hắn nhìn thấy thân thể Kỳ Dao là không cần bàn cãi nữa,và nó đã xảy ra rồi.Hắn cũng biết,tuy tu tiên giới U Châu biệt lập hoàn toàn với Nhân giới,nhưng một bộ phận không nhỏ tu sĩ vẫn coi trọng cái lễ nghi từ nhân giới truyền tới. “Ai…thật đau đầu!”Hắn thở dài,đột nhiên từ phía ngoài cửa có một đốm lửa vàng vọt bay vào,Minh Tiến cau mày đón lấy,khẽ dùng thần thức đảo qua.Nét mặt hắn trở nên khó coi vô cùng,trong lòng chửi thầm. “ Mẹ nó,đang bực muốn chết mà lại có kẻ tới quấy…ức chế…”.Tuy vậy,hắn vãn cố điều chỉnh lại nét mặt,vung tay ném ra tấm truyền âm phù nọ.Chờ nó cháy thành tro rồi mới chỉnh trang,bước ra ngoài.
Lạc Diệp Vân cảm nhận được sự tan biến của tấm truyền âm phù,vì thế lão khẽ truyền âm với hai đệ tử phía sau.
- Bích Tôn,Hoàng Giải.Lát nữa hai ngươi nên ít lời một chút,chúng ta chưa rõ về thân thế người này.Vạn nhất đừng kích động quá mức,ta cũng biết thừa hai ngươi muốn được một lần nhìn mặt mấy vị phu nhân kia,xong người ta là hoa đã có chủ rồi,vì thế đừng nên mộng tưởng quá mức.Ta thân là trưởng trấn nhưng cũng không chắc chắn người kia vì nể mặt mà tiếp đón đâu!
Danh Sách Chương: